Chương 91
Giải quyết xong chuyện học hành của Tống Ngọc Cảnh, Tống Ngọc Lan lại tập trung vào việc học của mình. Mỗi sáng sớm, cô đều dậy sớm chạy bộ quanh con suối nhỏ, tay cầm theo cuốn sách ngữ văn để vừa chạy vừa học thuộc lòng.
Điều khiến cô vui mừng là trí nhớ của nguyên chủ rất tốt. Dù không đạt đến mức “đọc một lần nhớ mãi”, nhưng mỗi bài văn cô chỉ cần đọc ba đến bốn lần là có thể thuộc lòng phần lớn.
Mọi người trong nhà đều biết Tống Ngọc Lan đang tập trung học hành nên không ai làm phiền cô.
Ngày mùng hai tết, sau khi đi tảo mộ xong, bà nội dẫn Tống Ngọc Cảnh sang nhà trưởng thôn chúc tết. Còn Tống Đại Cường thì đưa Lưu Xuân về nhà mẹ đẻ.
Vậy là chỉ còn Tống Ngọc Lan ở nhà một mình.
Trong truyện không nhắc đến nhà mẹ đẻ của Lưu Xuân, nhưng qua ký ức của nguyên chủ thì cô biết nhà Lưu Xuân vốn là một gia đình trọng nam khinh nữ. Trước đây, khi Lưu Xuân không có tiền về thăm nhà thì vẫn luôn bị đuổi về. Sau vài lần, Lưu Xuân cũng dứt khoát không về nữa.
Năm nay, bà nội đã đưa cho Lưu Xuân 20 tờ đại đoàn kết, bảo Tống Đại Cường cùng vợ về nhà mẹ đẻ, nên Lưu Xuân mới quyết định trở về một chuyến.
Nhưng chưa đến trưa, Tống Ngọc Lan đang chuẩn bị nấu mì trứng cho mình trong bếp thì thấy Tống Đại Cường cõng Lưu Xuân với khuôn mặt đẫm nước mắt trở về.
Lưu Xuân vẫn xách theo túi quà sáng nay khi đi.
“Có chuyện gì vậy?” Tay Tống Ngọc Lan cầm cái xạn đi ra cửa, trong lòng đã đoán được phần nào.
Thấy Tống Ngọc Lan, Lưu Xuân vội vã xuống khỏi lưng chồng, dùng tay áo lau nước mắt, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo: “Không sao đâu, chỉ là đi đường bị trật chân thôi.”
Tống Ngọc Lan không tin, nhưng nếu hai người không muốn nói thì cô cũng không hỏi thêm, chỉ bảo họ chờ rồi quay lại bếp tiếp tục nấu mì.
Trong phòng khách, cô nghe loáng thoáng tiếng Lưu Xuân thút thít: “Không có nhà thì thôi, từ nay về sau em chỉ coi nơi này là nhà.”
Tống Ngọc Lan nhanh chóng nấu xong ba bát mì trứng.
“Woa~ Thơm quá, Ngọc Lan thật giỏi!” Khi Tống Ngọc Lan bưng bát mì trứng vào phòng khách, Lưu Xuân đã bình tĩnh lại và cười vui vẻ.
Tống Ngọc Lan không phải người giỏi an ủi, chỉ lẳng lặng cho thêm một quả trứng chiên vào bát của Lưu Xuân.
Lưu Xuân vừa ăn vừa rơi nước mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-91.html.]
Miệng thì lẩm bẩm: “Ớt cay quá!”
Tống Ngọc Lan nhìn vào bát mì không hề có lấy một miếng ớt, rồi thuận miệng đáp: “Vâng, có hơi cay, thêm chút đường sẽ bớt thôi, nhà mình giờ cũng có đường mà.”
Lưu Xuân gật đầu, giọng nghẹn ngào: “Ừ, cay một chút mới nhớ lâu.”
Tống Đại Cường liền gắp trứng chiên trong bát mình bỏ vào bát của Lưu Xuân: “Anh không thích ăn trứng, em ăn đi.”
Trong mắt Lưu Xuân toàn là nước mắt, trừng chồng mình một cái, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười nhẹ nhõm.
Sau này, Tống Ngọc Lan nghe bà nội kể lại rằng khi Lưu Xuân và Tống Đại Cường về nhà mẹ đẻ thì nhà họ Lưu đã dọn đi từ lâu.
Em trai của Lưu Xuân là Lưu Thường Nhạc, trước đây vốn học giỏi, trong những năm kỳ thi đại học bị hủy bỏ thì vẫn kiên trì ôn tập. Khi kỳ thi đại học được khôi phục vào năm 1977, Lưu Thường Nhạc khi đó đã 30 tuổi quả nhiên thi đỗ, sau đó tốt nghiệp trường cao đẳng. Năm ngoái, ông ấy được phân công công tác và đã đưa bố mẹ chuyển đến thành phố sống cùng.
Tất cả những điều này, Lưu Xuân đều không hề biết.
Nếu không nhờ lần này nhà họ Tống kiếm được chút tiền, khiến bà ấy có đủ tự tin để quay lại nhà mẹ đẻ thì có lẽ bà ấy sẽ không bao giờ biết rằng bố mẹ và em trai mình đã có một cuộc sống mới từ lâu.
Trên đường về, do bất cẩn nên bà ấy bị trật chân, đó là lý do Tống Ngọc Lan thấy cảnh tượng này.
May mà Lưu Xuân đã trải qua nhiều điều bất công, nên cũng chỉ mất hai ngày để chấp nhận mọi chuyện. Bà ấy vẫn còn chồng con và một gia đình nhỏ hạnh phúc. Còn gia đình kia đã biến mất khỏi cuộc đời bà ấy, vậy thì bà ấy cũng sẽ không bận tâm nữa.
Ngày 15 tháng 2 năm 1981.
Bà nội đưa Tống Ngọc Lan đến huyện Ngọc Lâm để đăng ký học.
Khương Nam vén lại tóc mai, giọng nói lộ rõ vẻ vui mừng: “Em định vào lớp 12 à!”
“Học ở nhà hai tháng rồi, thấy cũng ổn, chắc không có vấn đề gì đâu.” Tống Ngọc Lan kéo Khương Nam về căn tứ hợp viện mà cô đã thuê trước đây.
Cô đã gia hạn thuê tứ hợp viện thêm nửa năm, nếu có thể vào lớp 12 học thì cô cũng không định ở ký túc xá.
Bà nội đang bận rộn trong bếp, liền gọi với ra: “Vào nhà ngồi đi, bà nấu lạc cho các cháu ăn.”
“Cháu cảm ơn bà ạ.” Khương Nam đáp lời bà rồi bị Tống Ngọc Lan kéo vào phòng khách. Tống Ngọc Lan lấy một chiếc túi từ dưới đất lên mở ra: “Đây là đặc sản của quê em, chị mang về cho ông bà pha nước uống, tốt cho sức khỏe lắm.”