Chương 92
Khương Nam nhìn qua, thấy trong túi là những cây nấm đen sì thì nghi hoặc hỏi: “Đây là cái gì?”
Tống Ngọc Lan giải thích về công dụng và cách chế biến nấm linh chi đen.
Mắt Khương Nam sáng lên: “Thì ra đây là linh chi đen! Em không biết đâu, gần đây trong huyện đang rộ lên phong trào dưỡng sinh, cửa tiệm Liêu Phúc Hiên cũng bán linh chi đen, nghe nói công hiệu rất tốt. Chị cũng đang tính mua về cho ông bà dùng.”
Tống Ngọc Lan chỉ cười rồi đặt túi linh chi xuống bên cạnh: “Thế thì em mang đến đúng lúc rồi. Đây là linh chi tươi, chị cứ mang về sắc nước cho ông bà uống cũng tốt, các cụ ở quê em vẫn hay dùng thế.”
Khương Nam gật đầu: “Được rồi, giữa bọn mình với nhau thì khách sáo làm gì. Buổi chiều chị dẫn em đi báo danh, nếu như vượt qua thì chúng ta sẽ cùng nhau học đại học.
“Đúng rồi, em đã định thi trường nào chưa?” Khương Nam đột nhiên hỏi.
Tống Ngọc Lan im lặng, cô chỉ muốn thi đỗ đại học nhưng chưa nghĩ đến việc chọn trường.
Thấy vậy, Khương Nam liền nắm tay cô: “Ngọc Lan, em thi vào đại học ở Bắc Kinh với chị nhé? Trường ở Bắc Kinh có bề dày lịch sử, tốt nghiệp xong thì công việc cũng ổn định hơn.”
Trước khi xuyên không, Tống tổng đã sống ở Bắc Kinh, nơi đó cũng coi như quê hương thứ hai của cô. Hơn nữa, trong tương lai Bắc Kinh sẽ phát triển nhanh chóng nhất. Nếu muốn phát triển sự nghiệp thì Bắc Kinh là lựa chọn tốt nhất.
Chỉ suy nghĩ trong giây lát, Tống Ngọc Lan đã gật đầu đồng ý: “Được thôi.”
“Thật sao! A~ Cảm ơn em, Ngọc Lan, em thật tuyệt!” Khương Nam mừng rỡ ôm chầm lấy Tống Ngọc Lan, vui sướng đến mức không kiềm chế nổi: “Trong tên em có chữ Lan, trong tên chị có chữ Nam, phát âm cũng gần giống nhau, chỉ khác mỗi chữ cái đầu, đúng là duyên phận mà!”
Tống Ngọc Lan nhìn nụ cười rạng rỡ của Khương Nam, trong lòng cũng cảm thấy vui lây, khóe môi không khỏi cong lên.
“Ngọc Lan, chúng ta kết nghĩa đi!” Khương Nam buông tay ra, nhìn Tống Ngọc Lan với ánh mắt chân thành: “Từ nhỏ chị có nhiều bạn bè, nhưng chưa ai cho mình cảm giác giống như em, như kiểu... em là một phiên bản khác của chị vậy!”
Tống Ngọc Lan thầm nghĩ: Theo một cách nào đó thì đúng là chúng ta khá giống nhau, đều là vai nữ phụ bị nam nữ chính vùi dập mà, kết cục cũng chẳng khác nhau mấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-92.html.]
Thấy Tống Ngọc Lan không trả lời, Khương Nam dè dặt thử hỏi: “Chị vẫn chưa thông qua bài kiểm tra của em à?”
Tống Ngọc Lan đưa tay chạm nhẹ vào mũi của Khương Nam: “Cô bé ngốc, em đâu có đặt ra bài kiểm tra nào cho chị đâu.”
“Vậy là em không muốn kết nghĩa chị em với chị à?” Khương Nam có chút thất vọng.
Tống Ngọc Lan kéo Khương Nam ngồi xuống: “Chúng ta giờ như chị em kết nghĩa rồi còn gì, chị là bạn tốt của em, em cũng là bạn tốt của chị, vậy là đủ rồi.”
Dù nhà họ Khương ở huyện Ngọc Lâm không phải gia đình tầm thường, và người cha quyền lực của Khương Nam có thể sẽ xuất hiện khi cô ấy lên đại học, nhưng dù sao đi nữa thì gia thế của Khương Nam vẫn hơn hẳn gia đình của Tống Ngọc Lan rất nhiều.
Tống Ngọc Lan không muốn gia đình mình bị cuốn vào những chuyện phức tạp, vì thế cô đã khéo léo từ chối lời đề nghị kết nghĩa chị em của Khương Nam.
Thấy Tống Ngọc Lan có điều gì đó khó nói, Khương Nam cũng không ép nữa: “Vậy để sau này tính tiếp, dù sao chúng ta vẫn là bạn thân và sẽ cùng nhau thi đại học mà.”
Chiều hôm đó, Khương Nam dẫn Tống Ngọc Lan đến trường Nhất Trung để đăng ký học.
Bà nội ở nhà dọn dẹp và không can dự vào việc này. Nếu Tống Ngọc Lan không thể theo học lớp 12 thì bà cũng không lo lắng vì đã có kế hoạch cho cô học lại từ lớp 10. Bây giờ gia đình không thiếu tiền, nên bà nội Tống cũng không vội vàng.
Từ tết đến giờ, trong khoảng một tháng rưỡi, Tống Ngọc Lan đã xem qua hầu hết các sách giáo khoa của cấp 3. Mặc dù cô tạm thời bỏ qua môn văn và chính trị, nhưng đã tập trung ôn tập các môn khoa học tự nhiên.
Các môn lý, hóa và sinh chiếm phần nhỏ hơn trong tổng điểm nên cô chỉ mất một chút thời gian để ôn tập. Trong suốt một tháng rưỡi, cô đã tổng hợp lại toàn bộ kiến thức của mình, ngoại trừ môn văn.
Khương Nam đã để lại rất nhiều ghi chú trong sách môn văn, cộng với trí nhớ từ kiếp trước của Tống Ngọc Lan và khả năng ghi nhớ xuất sắc của nguyên chủ nên cô nghĩ rằng dần dần mình sẽ nhớ lại hầu hết những gì đã từng học.
Kỹ năng toán học và các môn khoa học khác của cô bây giờ đã rất vững vàng.
Tống Ngọc Lan rất tự tin vào bản thân, nhưng Khương Nam lại lo lắng cho cô. Cô ấy chỉ biết rằng Tống Ngọc Lan đã từng học xong lớp 10, sau đó bỏ học hơn một năm và bây giờ muốn quay lại học tiếp lớp 12.
Khương Nam không phải không tin tưởng vào Tống Ngọc Lan, nhưng cô ấy lo cho bạn mình. Nếu chẳng may không đạt thì có thể sẽ làm Tống Ngọc Lan mất tự tin.