Đợi Anh Yêu Em - Chương 42

Cập nhật lúc: 2025-04-07 14:10:06
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cuối cùng, cô cũng không đến phòng thí nghiệm của anh l.à.m t.ì.n.h nguyện viên. Một là vì con gái ở nhà, cô không thể đi được. Hai là cô cũng không thích cùng anh vùi đầu trong phòng thí nghiệm. Anh vốn đã chẳng thú vị gì ở nhà, trong phòng thí nghiệm lại càng tẻ nhạt hơn. Hơn nữa, cô còn sợ người khác nói anh thiên vị, chăm lo cho vợ mình, cũng sợ người ta dị nghị rằng cô kè kè bên chồng không rời.

 

Những cô bạn người Mỹ của cô dĩ nhiên cũng không đến phòng thí nghiệm của anh l.à.m t.ì.n.h nguyện viên, bởi cô chưa từng nhắc đến chuyện đó với họ. Sau này, cô cũng không mời bạn gái trong lớp đến nhà nữa. Nếu cần làm dự án, họ sẽ đến nhà người khác hoặc tìm một phòng học trống để làm.

 

Ngược lại, khi đi học cùng đám sinh viên Mỹ, cô không hề cảm thấy áp lực về tuổi tác. Bởi lẽ họ dường như không nhạy cảm với tuổi tác, chẳng ai nhận ra cô bao nhiêu tuổi, cũng không ai hỏi. Đôi khi nhìn thấy cô đi cùng con gái, họ còn tưởng đó là em gái cô, khiến cô vui sướng vô cùng.

 

Nhưng trong cộng đồng người Hoa thì khác hẳn. Họ chỉ cần liếc mắt là đoán được tuổi của cô, nếu không nhìn ra thì thế nào cũng phải hỏi cho bằng được. Rõ ràng là người cùng tuổi, vậy mà có người vẫn gọi cô là “đại tỷ”. Có những thanh niên đã học đại học rồi, cũng gọi cô là “dì”. Thậm chí, có vài nghiên cứu sinh từ trong nước sang du học cũng gọi cô là “dì” khiến cô tức giận bất bình: “Dì cái gì mà dì! Tôi mới hơn ba mươi, các cậu cũng đã ngoài hai mươi, tôi đẻ ra được mấy đứa lớn như các cậu chắc?”

 

Người Mỹ thì đơn giản hơn nhiều, họ không có thói quen kéo nhau vào quan hệ họ hàng. Dù bạn bao nhiêu tuổi, họ cũng chỉ gọi tên bạn. Cô học tiếng Anh từ hồi còn trong nước, khi đó đã có một cái tên tiếng Anh là Diana, ra nước ngoài vẫn dùng tên này. Trong lớp, không ai gọi cô là “đại tỷ” hay “dì”, mà chỉ gọi cô là Diana, khiến cô cảm thấy rất tốt, như thể quay lại tâm trạng những ngày còn học đại học.

 

Cô đang mải miên man suy nghĩ, chợt thấy chồng bước vào, trên người không mặc gì, chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngang eo.

 

Cô ra hiệu bằng ánh mắt: “Chốt cửa lại.”

 

Anh lập tức quay người cài chốt cửa, sau đó đi đến bên giường, tỏ vẻ thản nhiên mà vén khăn tắm lên, để lộ thân thể trần trụi. Nhưng chưa kịp để cô nhìn rõ, anh đã nhanh chóng chui vào chăn của cô.

 

Trong chăn, anh lần mò cởi quần áo của cô, vừa làm vừa có chút trách móc: “Sao còn mặc quần áo?”

 

“Làm sao em biết hôm nay anh về sớm?”

 

“Ngày nào anh chẳng về.”

 

“Nhưng ngày nào anh cũng nửa đêm mới về còn gì?”

 

“Hôm nay em gọi điện, anh đương nhiên sẽ về sớm.”

 

“Thế mà cũng gọi là sớm à?”

 

Anh không nói gì nữa, cởi áo ngủ và đồ lót của cô, đưa tay xuống giữa hai chân cô: “Không có nước gì cả. Không phải em nói kỳ rụng trứng thì nhiều nước lắm sao? Em có đoán nhầm không đấy?”

 

Cô hơi khó chịu: “Nhầm thì sao? Chẳng lẽ không rụng trứng thì không được làm à?”

 

“Chẳng phải em nói làm ít lần thì dễ sinh con trai hơn sao?”

 

“Em còn nói phải có cảm giác mới dễ sinh con trai nữa kìa.”

 

Anh im lặng, có vẻ đang suy nghĩ xem phải làm sao để cô hưng phấn.

 

Sau một hồi âu yếm, anh nói: “Tiếc là không mang theo ‘thần khí’ sang Mỹ.”

 

Team Hạt Tiêu

“Anh vẫn còn nghĩ đến ‘thần khí’ à?”

 

Anh có chút mất kiên nhẫn: “Sao cực khoái của em khó tới vậy?”

 

Lúc này cô đang rất hưng phấn, tâm trạng vốn đang tốt, không định làm mất hứng. Nhưng câu nói này của anh quá chói tai, cô không thể không để tâm: “Cái gì gọi là cực khoái của em khó tới? Ý anh là cực khoái của người khác không khó à?”

 

Ân ái mà còn lôi chuyện linh tinh ra nói, là thói quen của Đinh Ất. Nhưng lần này, cũng không thể trách cô, vì là anh khơi mào trước.

 

Anh lẩm bẩm: “Cực khoái của người khác anh làm sao biết?”

 

“Chắc chắn là anh từng làm với người khác rồi, nếu không thì sao mà so sánh?”

 

“Đừng nói linh tinh, người Mãn Gia Lĩnh bọn anh không có chuyện ngoại tình.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doi-anh-yeu-em/chuong-42.html.]

“Anh bây giờ còn là người Mãn Gia Lĩnh nữa sao? Lâu rồi anh chẳng còn nhớ đến Mãn Gia Lĩnh.”

 

“Không hề, đi đến đâu anh cũng là người Mãn Gia Lĩnh.”

 

Cô định nhắc đến chuyện “tiền muối” để nói rằng anh giờ chẳng còn dùng tiền muối làm thước đo nữa. Nhưng cô lại sợ nếu nhắc đến, anh lại nhớ ra mà đem tiền muối ra tính toán mọi thứ thì phiền lắm.

 

Thế nên cô chỉ nhắc anh một chuyện khác: “Chẳng phải cũng có đôi gian phu dâm phụ bị ông bác trói lại, đẩy xuống vực vì tội ngoại tình sao? Họ không phải là người Mãn Gia Lĩnh à?”

 

Anh khinh thường nói: “Bọn họ không phải người Mãn Gia Lĩnh, mà là cặn bã của Mãn Gia Lĩnh!”

 

“Chẳng qua cũng chỉ là cách gọi thôi mà? Cặn bã thì cũng là người.”

 

“Anh không phải là cặn bã của Mãn Gia Lĩnh.”

 

“Ai mà biết được chứ?”

 

“Tổ tiên của Mãn Gia Lĩnh bọn anh đều biết.”

 

“Họ đều mở to mắt nhìn anh à?”

 

“Đương nhiên.”

 

“Hai năm anh ở Pháp một mình, chẳng lẽ chưa từng ngoại tình?”

 

Anh quả quyết trả lời: “Chưa từng.”

 

“Hai năm đấy nhé, không phải chỉ một hai ngày đâu. Anh không ngoại tình thì giải quyết nhu cầu sinh lý thế nào?”

 

“Anh không có vấn đề sinh lý.”

 

“Xạo quá, đàn ông ở độ tuổi sung mãn, làm sao không có nhu cầu sinh lý?”

 

“Không có thật mà, anh hoàn toàn bình thường.”

 

Cô không ngờ lại bị anh lách luật, bèn nghiêm túc định nghĩa lại: “Em không nói là có vấn đề hay không, em nói đến nhu cầu sinh lý.”

 

“Anh không có nhu cầu sinh lý.”

 

“Hả? Anh đến cả nhu cầu sinh lý cũng không có à?”

 

“Nhu cầu sinh lý của anh chỉ là ăn và ngủ.”

 

“Đừng có nói như thể anh là khúc gỗ vậy chứ.”

 

“Thật mà. Hai năm đó vừa phải học tiếng Pháp, vừa phải học chuyên ngành, còn phải làm thí nghiệm, viết luận văn, đâu có thời gian nghĩ đến mấy chuyện đó.”

 

“Chuyện đó không phải là do nghĩ hay không nghĩ mà ra, mà là nhu cầu cơ thể, tự nhiên nó sẽ có.”

 

Anh suy nghĩ một lát rồi nói: “Lúc đó thực sự không có nhu cầu gì cả, chỉ mong được ngủ một giấc.”

 

Cô không biết đàn ông có thực sự bận rộn đến mức đó không, nhưng xét từ tình cảnh của bản thân, ít nhất phụ nữ có thể bận đến mức ấy. Những năm đầu sau khi sinh con, cô lúc nào cũng thấy bận rộn, chỉ mong có ai giúp cô trông con để cô có thể ngủ một giấc. Chuyện kia chẳng còn chút hứng thú, mỗi lần anh muốn, cô đều thấy phiền phức, nhưng không làm lại sợ anh ngoại tình, nên đành qua loa đối phó.

 

Khi đó, anh cũng chẳng giúp được cô mấy. Một là vì bản thân anh cũng bận, hai là anh không giỏi chăm con. Anh cưng con thì có cưng, nhưng là kiểu nuông chiều vô tắc trách. Tay chân vụng về, mỗi lần bảo anh nấu ăn, đút cơm, mặc đồ, tắm rửa, thay tã cho con, thế nào cũng có vấn đề. Thời gian cô mất để sửa sai cho anh còn nhiều hơn tự làm, nên thà tự mình làm hết cho nhanh. Thường thì sau khi cô lo xong xuôi mọi thứ, anh mới đưa con ra ngoài chơi một lát.

 

Còn cô tranh thủ lúc đó để dọn dẹp nhà cửa, rửa bát, giặt đồ, hút bụi, lau nhà. Cô còn chưa làm xong thì anh đã đưa con về rồi, vì anh còn phải đến phòng thí nghiệm. Thế là cô lại tiếp tục bận rộn, nào là tắm rửa, thay đồ, kể chuyện, dỗ con ngủ, quay cuồng cả ngày.

Loading...