Đợi Anh Yêu Em - Chương 44

Cập nhật lúc: 2025-04-07 14:12:48
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Có lẽ vì không ngủ theo giờ bình thường, Đinh Ất trằn trọc mãi không ngủ được. Cô phát hiện ra đồng hồ sinh học của mình rất chuẩn, bình thường ngủ lúc nào thì chỉ có thể ngủ lúc đó, dậy lúc nào thì đến giờ là tự thức, không cần chuông báo thức. Nếu có việc gì làm đảo lộn lịch trình thì coi như rối loạn hoàn toàn, phải mất mấy ngày mới điều chỉnh lại được.

 

Chồng cô vẫn ngủ ngon như thường, nhất là sau khi ân ái xong, cứ như lao thẳng vào giấc mơ, không hề vòng vo.

 

Nghĩ lại, chỉ có lúc đang yêu, sau khi làm xong anh mới có thể tỉnh táo một lúc, mà điều đó cũng phải là lần thứ hai trong tuần, lần đầu tiên vẫn y như cũ, vừa xong là ngáy khò khò. Trước đây cô từng buồn lòng vì chuyện này, ép anh phải thức để nói chuyện với mình, nhưng thấy anh miễn cưỡng gật gù “ừ ừ ừ” cho có lệ, cô cũng thấy mất hứng, nên chẳng buồn ép nữa.

 

Anh ngủ có hơi ngáy, nhưng không đến mức rung trời chuyển đất. Nếu cô ngủ theo giờ bình thường thì cũng không bị ảnh hưởng. Nhưng như hôm nay, đã qua giờ ngủ mà chưa ngủ được, bên tai lại không ngừng vang lên tiếng ngáy, nên nghe càng chói tai.

 

Ngoài tiếng ngáy đều đều, anh còn thỉnh thoảng nghiến răng. Lúc đầu nghe thấy, cô có cảm giác như có ai đó lấy kính cạo vào răng vậy, khiến cô rợn cả tóc gáy, rùng mình gai ốc.

 

Lúc đó cô hay lay anh dậy, sợ anh nghiến mòn răng, nhưng anh rất bực bội, lẩm bẩm: “Em làm gì thế?”

 

“Anh nghiến răng.”

 

“Nghiến răng thì sao?”

 

“Nghiến to lắm, em sợ anh mòn hết răng mất.”

 

“Nghiến mấy chục năm rồi, có thấy mòn đâu.”

 

Hóa ra anh biết mình nghiến răng khi ngủ, vậy mà không tìm cách chữa sao? Cô lo lắng hỏi: “Là do trong bụng có giun hay trong lòng có lửa?”

 

“Sao anh biết được?”

 

“Anh là bác sĩ mà…”

 

“Em có để cho người ta ngủ không hả?”

 

Về sau cô mặc kệ, nếu anh nghiến răng đến mức cô không ngủ được thì cô sang phòng khác.

 

Lúc mới sinh con, ba người họ ngủ chung một giường, nhưng chỉ được mấy hôm thì anh chịu không nổi, nói là con quấy khóc giữa đêm, anh không ngủ được, sáng hôm sau đi phẫu thuật sẽ có vấn đề.

 

Cô cũng thấy ba người ngủ chung một giường thì chật quá, hơn nữa anh về khuya, ngủ chung phòng cũng dễ làm cô thức giấc nên để anh ngủ phòng khác. Kết quả là từ đó, nhà cô hình thành nếp ngủ riêng: cô ngủ với con gái, còn anh ngủ một mình. Nếu cần thì mới chạy sang phòng cô, rồi kéo cô về phòng anh. Thân mật xong thì anh ngủ, còn cô lại lẻn về phòng con gái.

 

Lúc mới sang Mỹ, họ thuê căn hộ có hai phòng ngủ, vì anh có học bổng tiến sĩ, không túng thiếu như du học sinh bình thường. Cô tưởng con gái lớn rồi sẽ chịu ngủ một mình, còn hai vợ chồng ngủ chung phòng, nhưng con gái không chịu, cứ phải có mẹ ngủ cùng. Thế là lại như cũ: cô ngủ với con gái, còn anh ngủ một mình.

 

Sau này chuyển đến căn nhà riêng với ba phòng ngủ, con gái đòi ở phòng lớn nhất vì trong đó có bồn tắm, bé thích tắm bồn. Thế là con gái ngủ phòng chính, anh ngủ phòng nhỏ, còn lại một phòng trung bình dành cho khách. Cô thì chạy qua chạy lại giữa ba phòng, lúc con ngủ thì ở với con, con ngủ say rồi thì sang phòng khách, nếu anh có nhu cầu thì lên phòng khách tìm cô.

 

Có lúc cô thấy chuyện này chẳng giống cuộc sống vợ chồng chút nào, ít nhất là không giống những cặp đôi ân ái trong phim. Trong phim, sau khi l.à.m t.ì.n.h xong, vợ chồng thường ôm nhau ngủ, người chồng dịu dàng duỗi cánh tay rắn rỏi làm gối cho vợ, người vợ thì nép vào lòng chồng như chim nhỏ. Sáng hôm sau thức dậy, nhìn nhau cười ngọt ngào. Có khi người chồng còn bưng bữa sáng lên giường cho vợ ăn.

 

Xem ra cả đời này cô không được hưởng phúc đó rồi! Ai bảo cô lấy phải một anh chồng nhà quê cục mịch chứ? Đàn ông Mãn Gia Lĩnh chắc chắn không ôm vợ ngủ, lại càng không dậy sớm làm bữa sáng mang lên giường cho vợ. Phụ nữ Mãn Gia Lĩnh chắc chắn là trời chưa sáng đã phải dậy ra đồng làm việc, sau đó về nhà nấu bữa sáng hầu hạ bố mẹ chồng, chồng con ăn.

 

Nói đi cũng phải nói lại, cô cũng coi như còn may mắn, so với người này thì không bằng, nhưng so với người khác thì hơn hẳn. Nếu chẳng may sinh ra ở làng của Mai Nhã Tử, thì kết cục tốt nhất cũng chỉ là gả sang Mãn Gia Lĩnh làm dâu. Cô ấy cũng phải sống thôi, có khi còn hạnh phúc hơn phụ nữ thành phố, vì ít ra cũng được “con kiến bò lên chiếu trúc – cao hơn một nan.” Còn phụ nữ thành phố lấy chồng Mãn Gia Lĩnh thì giống như “con kiến từ chiếu trúc bò xuống đất – thấp hơn một nan.”

 

Tối nay cô không ngủ được nên tiếng ngáy và nghiến răng của anh nghe càng chói tai. Cô chỉ còn cách “đánh du kích”, phòng nào không có người thì sang đó, dù sao ba phòng trong nhà đều có giường lớn.

 

Sáu giờ sáng, chuông báo thức trên điện thoại cô reo lên. Cô không biết mình ngủ từ lúc nào, chỉ cảm thấy như cả đêm không ngủ, vô cùng mệt mỏi, mắt mở không nổi, nhưng cô vẫn cố gắng bò dậy, sang phòng chính gọi con gái:

 

“Đinh Đinh, chuông reo rồi, dậy thôi con!”

 

Con gái cô nhõng nhẽo: “Không, con muốn ngủ nữa.”

 

“Dậy đi nào, trễ là kẹt xe đó, con sẽ đến trường muộn.”

 

Con bé miễn cưỡng kéo dài giọng: “Dạ…”

 

Cô biết con đã tỉnh, chắc chắn sẽ dậy, nên xuống bếp chuẩn bị bữa sáng cho con.

 

Giờ học ở tiểu học Mỹ bắt đầu rất sớm. Cô tự lái xe đưa con gái đi học nên có thể ngủ đến hơn sáu giờ. Nếu để con đi xe buýt, thì phải dậy từ hơn năm giờ, vì xe buýt đến đón lúc sáu giờ hai mươi, mà trạm dừng xe cách nhà cô mười phút đi bộ. Cô sẽ phải gọi Đinh Đinh dậy từ năm giờ, giúp con rửa mặt, ăn sáng rồi vội vã đưa con đến trạm xe.

 

Nhà cô cách trường của Đinh Đinh không xa, lái xe chỉ mất khoảng nửa tiếng. Nhưng xe buýt trường phải đi lòng vòng đón nhiều học sinh khác, nên mất hơn một tiếng mới đến nơi, vừa đúng giờ vào lớp.

 

Để con gái có thể ngủ thêm một giờ buổi sáng, cô luôn tự lái xe đưa con đi học. Trước đây, cô từng thử phân công cho chồng luân phiên đưa con đi, nhưng anh không chịu:

 

“Có xe buýt trường rồi sao còn phải tự lái xe đưa đi chứ?”

 

“Đưa đi thì con có thể ngủ thêm một tiếng.”

 

“Nó ngủ trên xe buýt chẳng phải cũng được sao?”

 

“Cho dù anh không lái xe đưa con đi thì anh cũng phải dậy sớm để đưa con ra trạm xe buýt chứ? Anh đi ra trạm xe cũng mất mười mấy phút, sao không tiện thể đưa thẳng đến trường luôn?”

 

“Sao không để nó tự đi bộ ra trạm xe?”

 

“Trời tối om thế này, anh để một bé gái đi một mình à?”

 

“Những đứa trẻ khác tự đi hay có bố mẹ đưa?”

 

“Có đứa tự đi, có đứa được bố mẹ đưa. Đinh Đinh nhỏ con, nhát gan nữa, anh nỡ để con bé tự mò mẫm đi trong bóng tối sao?”

 

“Gan dạ là phải rèn luyện. Không để nó tự đi, nó sẽ nhát cả đời.”

 

“Cặp sách của con nặng lắm, ít nhất cũng hơn chục cân.”

 

“Không thể bắt nó mang ít sách đi sao?”

 

“Bớt kiểu gì chứ? Đây đều là sách vở theo quy định của trường. Sách ở đây không nhỏ gọn như sách trong nước mà toàn cỡ như tạp chí, dày ít nhất một inch. Trường học ở đây không dùng vở luyện tập, mà chỉ dùng giấy rời, trong cặp còn phải có một đến hai bìa đựng tài liệu ba lỗ, thêm các thứ lặt vặt khác, anh thử tính xem nặng thế nào.”

 

Anh mất kiên nhẫn: “Chẳng lẽ còn nặng bằng một gánh nước chắc? Ở Mãn Gia Lĩnh, con gái bằng tuổi nó đã phải tự ra giếng gánh nước về nấu cơm rồi.”

 

Cô tức điên: “Anh nhầm rồi! Đây không phải Mãn Gia Lĩnh của anh đâu!”

 

Anh im lặng, nhưng cũng không chịu dậy sớm đưa con đi học.

 

Cô bực mình, gọi anh dậy mấy lần. Mỗi lần đều phải lay mãi mới chịu thức, mà hễ cô lơ là một chút, anh lại ngủ tiếp. Cô phải ba lần bốn lượt giục anh, bản thân cũng chẳng ngủ thêm được, lại còn làm con gái đi học muộn, khiến cả nhà ai cũng bực bội.

 

Cuối cùng, cô chẳng thèm gọi anh nữa, tự mình lái xe đưa con đi học mỗi ngày.

 

Sáng nay, cô chuẩn bị cho con bữa sáng gồm sữa, ngũ cốc, một quả trứng ốp la và một lát táo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doi-anh-yeu-em/chuong-44.html.]

 

Sau khi con gái ăn xong, cô lái xe đưa con đến trường, rồi về nhà ngủ bù một lúc. Gần mười giờ, cô dậy để đến trường sử dụng máy tính. Luận văn của cô cần xử lý nhiều dữ liệu, mà phần mềm hỗ trợ chỉ có trong máy của trường, máy tính ở nhà không có.

 

Trước khi xuống lầu, cô ghé qua phòng ngủ của chồng, thấy anh đã đi làm. Anh thường đến chỗ làm lúc chín, mười giờ, nhưng đi muộn thì về cũng muộn, thường xuyên làm việc đến nửa đêm, có khi tận hai, ba giờ sáng. Cuối tuần cũng hay cắm mặt trong phòng thí nghiệm.

 

Nói là một gia đình, nhưng thời gian cô gặp chồng không nhiều, bữa cơm chung cũng hiếm hoi.

 

Cô định hâm nóng cơm thừa làm bữa sáng, nhưng mở tủ lạnh ra thì thấy chẳng còn gì. Anh đã mang hết đi rồi. Đừng tưởng anh không nấu ăn, nhưng ăn thì lại rất nhanh gọn, không chỉ ăn mà còn mang theo, đôi khi còn mang đồ ăn cô nấu đến phòng thí nghiệm chia sẻ với mọi người.

 

Chuyện này không phải anh kể, mà là cô nghe từ Tiểu Ôn, người trong phòng thí nghiệm của anh.

 

Hôm đó là cuối tuần, cô đang dọn dẹp vườn hoa trước nhà thì thấy chồng lái xe về, nhưng không đỗ vào garage mà đậu ngay khoảng trống trước cửa. Sau đó, cô thấy chồng cùng một cô gái trẻ bước ra khỏi xe. Anh giới thiệu: “Đây là Tiểu Ôn, ở phòng thí nghiệm của anh, đến nhà mình giặt đồ.”

 

Cô thấy chồng mở cốp xe, bê ra hai thùng nhựa đầy quần áo bẩn. Anh chồng hai thùng lên nhau, một lần bê hết vào nhà.

 

Trong lòng cô rất khó chịu. Thùng đồ bẩn trong nhà, anh chưa bao giờ đụng đến, thay đồ xong chỉ quăng xuống sàn phòng thay đồ, đợi cô thu gom đi giặt. Giặt xong cũng chẳng chịu lấy ra khỏi máy giặt, cứ để cô là lượt cẩn thận, treo vào tủ quần áo. Đến khi cần mặc, lại hỏi cô: “Em có thấy cái áo sơ mi xám của anh không?”

 

Vậy mà bây giờ lại nhiệt tình giúp người khác giặt đồ, mà còn là quần áo của một cô gái trẻ, chắc chắn đầy đồ nội y.

 

Sắc mặt cô chắc chắn không tốt lắm, nhưng Tiểu Ôn chẳng để ý, vẫn vui vẻ chào cô:

 

“Chị Đinh, chị đang làm vườn à? Em nghe danh chị đã lâu, tiến sĩ Mãn suốt ngày khen chị trong phòng thí nghiệm, nói chị vừa chăm chỉ vừa giỏi giang. Bọn em còn từng ăn thử đồ chị nấu, ngon lắm đó.”

 

Cô cười nhạt, qua loa đáp: “Hôm nay được nghỉ à?”

 

“Vâng, tranh thủ giặt ít quần áo. Chị Đinh giỏi thật đấy, còn chăm cả vườn hoa nữa sao?”

 

Cô bực bội nói: “Tiến sĩ Mãn nhà các cô chẳng lo gì cả, tôi không làm thì ai làm?”

 

Tiểu Ôn vội vàng nói đỡ: “Anh ấy bận mà, không thì sao trẻ thế đã làm trưởng nhóm nghiên cứu rồi? Người ta nói, sau lưng người đàn ông thành công luôn có bóng dáng một người phụ nữ, chị Đinh đúng là vất vả rồi!”

 

Cô hận không thể nói ngay: Anh ấy bận cái gì chứ? Tôi thấy giờ anh ấy chẳng có gì là bận cả, nhưng tất nhiên cô không nói ra, chỉ cười nhạt, không đáp lời.

 

Lúc đó, chồng cô đứng ở cửa gọi: “Đinh Ất, em lên xem giúp anh cái này với, anh không biết dùng cái máy giặt này.”

 

Cô không nhớ từ bao giờ anh bắt đầu gọi cô là Đinh Ất nữa. Lúc đầu là bảo bối, sau khi cưới thì thành vợ, rồi mẹ Đinh Đinh, giờ thì hay rồi, trực tiếp gọi thẳng tên. Muốn gì đây? Muốn cắt đứt quan hệ chắc?

 

Cô còn chưa kịp trả lời thì Tiểu Ôn đã bật cười khanh khách: “Ôi trời, ngay cả máy giặt cũng không biết dùng sao? Đúng là mọt sách! Tiến sĩ Mãn, anh sướng thật đấy, chắc việc nhà toàn chị Đinh lo hết rồi. Chị Đinh, chị cứ làm việc của chị đi, để em, em biết dùng máy giặt.”

 

Nói xong, Tiểu Ôn liền chạy tót vào trong nhà, không biết ai còn tiện tay đóng cửa lại.

 

Cô tức đến nghẹn cả lồng ngực, ngây người một lúc, rồi vứt cái xẻng nhỏ trong tay xuống, lao vào nhà. Vừa vào đến nơi, cô nghe thấy trên lầu, Tiểu Ôn cười khanh khách không ngừng, chẳng hiểu giặt quần áo có gì mà vui thế.

 

Cô vào phòng vệ sinh dưới lầu rửa tay, tiện tay lấy khăn lau bụi trên người, rồi cũng lên lầu đi đến phòng giặt. Cô nhìn thấy chồng đứng ở cửa phòng giặt, còn Tiểu Ôn đứng bên trong, cách nhau tầm một gang tay, đang nói chuyện. Thấy cô lên, cả hai lập tức im bặt, trông có vẻ hơi ngượng ngùng.

 

Cô chen qua chồng bước vào phòng giặt, mở nắp máy giặt ra, ném luôn chiếc khăn trong tay vào trong, rồi giải thích: “Chỉ là một cái khăn thôi, tiện giặt chung luôn.”

 

Tiểu Ôn thản nhiên đáp: “Không sao, không sao.”

 

Cô hận không thể nói ngay: Đây là máy giặt nhà tôi, tôi giặt cái khăn còn phải xin phép chắc?

 

Chồng cô đột nhiên hỏi: “Việc dưới nhà em làm xong chưa?”

 

Cô bực bội hỏi lại: “Việc gì dưới nhà?”

 

Tiểu Ôn xen vào: “Chị Đinh lúc nãy đang dọn vườn hoa.”

 

Chồng cô lập tức nhại theo: “Em vừa dọn vườn hoa mà, dọn xong chưa?”

 

Cô vặn lại: “Chưa dọn xong, anh muốn giúp à?”

 

Team Hạt Tiêu

“Em định dọn thế nào? Nói đi, anh làm cho.”

 

Cô nghĩ bụng: Anh làm bộ siêng năng cái gì chứ? Anh đã bao giờ động tay dọn vườn chưa? Giờ có cô gái này ở đây lại muốn tỏ ra ra vẻ tử tế à?

 

Tiểu Ôn nhanh nhảu nói: “Em biết dọn vườn hoa mà, để em giúp chị Đinh.”

 

Nói xong, Tiểu Ôn lách qua cửa đi ra, suýt nữa chạm vào chồng cô, rồi chạy xuống nhà, bỏ lại hai vợ chồng cô trên lầu.

 

Cô hạ giọng hỏi: “Sao không nói trước với em một tiếng, tự dưng dẫn cô ta về nhà giặt đồ?”

 

“Giặt quần áo cũng phải báo trước à?”

 

“Dù gì chúng ta cũng là một gia đình, anh làm gì cũng nên nói với em một câu chứ?”

 

“Chuyện nhỏ thế này mà cũng phải nói sao?”

 

“Đột nhiên đưa người về nhà, mà lại là con gái, anh còn bảo là chuyện nhỏ?”

 

“Lúc đó anh đang làm việc trong phòng thí nghiệm, cô ấy chạy đến bảo muốn sang nhà mình giặt đồ, anh còn biết nói sao?”

 

“Chẳng lẽ chỗ cô ta ở không có máy giặt?”

 

“Cô ấy nói ở đó có nhiều người Mexico, thấy họ không sạch sẽ nên không muốn dùng chung máy giặt.”

 

“Vậy cô ta không biết tìm tiệm giặt tự động ngoài phố à?”

 

“Tiệm giặt ngoài phố làm sao sạch bằng nhà mình được?”

 

“Thế cô ta không sợ chúng ta thấy cô ta không sạch à?”

 

Chồng cô cau mày: “Cô ấy không sạch à?”

 

Cô hừ lạnh: “Hừ, tôi làm sao biết cô ta sạch hay không? Chỉ có anh là rõ nhất.”

 

Con gái cô nghe thấy tiếng cãi nhau, chạy đến hỏi: “Ba mẹ cãi nhau ạ?”

 

Hai vợ chồng lập tức đồng thanh đáp: “Không, không phải, ba mẹ không cãi nhau.”

 

Loading...