Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đồng Nghiệp Đều Là Động Vật Nhỏ - 40.6

Cập nhật lúc: 2025-02-20 18:01:06
Lượt xem: 0

Đôi mắt hoa đào của Gấu Trúc Nhỏ Bùi càng thêm mờ mịt, cổ họng phát ra tiếng ưm ưm gấp gáp, sợ đến mức ngã nhào xuống đất.

 

"Đừng có điện tôi..." Cô thì thầm không rõ ràng.

 

Diệp Thanh Vũ hơi sững người.

 

Cô vội vàng bước tới vài bước, bế người phụ nữ đột nhiên bị dọa sợ đến mềm nhũn như nước lên.

 

"Đừng sợ." Trái tim cô thắt lại, ôm chặt người: “Có lẽ sắp mưa rồi, tôi đưa cô về."

 

Cô chủ xinh đẹp rõ ràng cũng cao ráo, chân dài, nhưng lúc này cuộn tròn trong lòng cô, giống như một chú gấu trúc nhỏ lông xù, níu lấy cổ áo cô không ngừng run rẩy, yếu đuối và bất lực.

 

Mỗi khi sấm nổ một tiếng, cơ thể lại run lên bần bật.

 

Diệp Thanh Vũ đi nhanh suốt dọc đường, may mà lần này không gặp phải con thú ăn cỏ lớn nào nữa.

 

Trước khi mưa kịp rơi xuống, cô đã thành công đến được khu cắm trại bên hồ, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm, có cảm giác mệt mỏi như vừa thoát khỏi kiếp nạn.

 

Lều trại vây quanh, bãi cỏ ở giữa chỉ còn lại tấm thảm picnic chất đầy lon rỗng, chắc hẳn mọi người đều đã vào lều ngủ say.

 

Diệp Thanh Vũ vén cửa lều đôi, ôm Bùi Nhung vào trong, đặt người vào trong chăn.

 

Bé Gấu Trúc Bùivừa chạm vào chiếc chăn mềm mại, liền vùi cả người vào trong.

 

Tiếng sấm vẫn chưa dứt, cô khẽ rên rỉ trong cổ họng, mơ màng kháng cự: "Đừng có điện tôi..."

 

Chú gấu trúc nhỏ nhát gan tay chân lạnh ngắt, run rẩy thành một đoàn.

 

Diệp Thanh Vũ không nghe rõ cô đang thì thầm gì, chỉ có thể vén chăn lên cùng nằm vào, thăm dò ôm người vào lòng.

 

May mắn thay, Bùi Nhung không hề kháng cự cô, sau khi rơi vào vòng tay ấm áp liền yên tĩnh hơn một chút, giống như tìm được bến đỗ an toàn và quen thuộc.

 

Hai tay níu lấy cổ áo Diệp Thanh Vũ, cơ thể thỉnh thoảng run lên.

 

Diệp Thanh Vũ xoa đầu, vuốt lông, nhẹ nhàng dỗ dành một lúc lâu, cuối cùng Bùi Nhung nước mắt lưng tròng nép vào lòng cô ngủ thiếp đi.

 

Mưa mãi vẫn chưa rơi, chỉ có tiếng sấm đáng sợ.

 

Diệp Thanh Vũ kéo chăn lên cao hơn một chút, đắp kín gáy cho Bùi Nhung, không nhịn được thở dài thườn thượt trong lòng.

 

Sau khi cảm xúc trải qua biến động lớn rồi miễn cưỡng trở lại ổn định, sẽ nảy sinh ra sự trống rỗng vi diệu.

 

Đôi mắt của con thú dữ, cảm giác cận kề cái chết, giọng điệu quen thuộc của Bùi Nhung khi dễ dàng xua đuổi nó.

 

Mỗi khi gặp sấm sét, dáng vẻ sợ hãi bất an của Bùi Nhung.

 

Loading...