Đồng Nghiệp Đều Là Động Vật Nhỏ - 40.7
Cập nhật lúc: 2025-02-20 18:01:22
Lượt xem: 0
......
Tất cả những điều này khuấy động trong lòng, khiến cô khó mà ngủ được.
Diệp Thanh Vũ từ nhỏ đã là người có tâm lý mạnh mẽ, khả năng chịu đựng và tiếp thu đều rất xuất sắc, nhưng lúc này lại có chút khó mà tiêu hóa được.
Cần phải làm một việc đơn giản nào đó để chuyển hướng sự chú ý.
Nghĩ đến điều gì đó, mắt cô hơi sáng lên.
Cô lấy cái bấm móng tay từ trong ba lô bên cạnh, lôi cô chủ xinh đẹp đang ngủ say mềm mại sau khi khóc ra khỏi chăn, nhéo lấy ngón tay trắng nõn, nghiêm túc, không chút phân tâm cắt sạch sẽ tất cả móng tay.
Ừm, cảm giác cả người tốt hơn nhiều rồi.
......
Khi Bé Gấu Trúc Bùitỉnh dậy, mơ màng vươn vai một cái.
Có cảm giác mơ hồ và khó chịu như vừa ốm dậy.
Mũi cô khẽ động, ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào của thức ăn, cảm thấy đói cồn cào.
"Diệp Tiểu Thụ..." Cô mơ màng gọi, nhưng không có cây nào trả lời.
Bé Gấu Trúc Bùirửa mặt xong, đi đến khu nấu ăn của khu cắm trại, nhìn thấy con người đang nấu bữa sáng.
"Diệp Thanh Vũ, cô đang nấu gì vậy?"
"Bánh trôi."
Diệp Thanh Vũ quay đầu lại, thấy cô chủ xinh đẹp tinh thần không tệ, trong lòng hơi buông lỏng.
"Trước đây khi tôi và mẹ đi chơi, chúng tôi luôn cùng nhau ăn một bữa bánh trôi, tượng trưng cho bình an và đoàn viên." Diệp Thanh Vũ nói: “Vì vậy lần này tôi mang theo bánh trôi, ngọt ngào."
Bé Gấu Trúc Bùingẩn ra.
Cô chợt nhớ lại tối qua con người đã một mình đối mặt với con báo đen, kiên quyết đứng chắn trước mặt cô.
"... Cô sẽ bình an, Diệp Thanh Vũ."
Bé Gấu Trúc Bùimuốn nói lại thôi, cuối cùng đôi mắt hoa đào hơi cụp xuống, nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn lên má con người.