Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đưa Nàng Về Phủ - Chương 102

Cập nhật lúc: 2025-01-25 19:21:24
Lượt xem: 6

Tô Tiểu Tiểu sửng sốt, lập tức cười ha ha.

“Cáp, tuy rằng nói ta hẳn là nên khiêm tốn một chút, bất quá ngươi nói như vậy ta còn thật cao hứng.”

Kia thanh sam công tử cười cười: “Cô nương thật thoải mái.”

Tô Tiểu Tiểu thoải mái tiếp nhận rồi.

Dừng lại, Tô Tiểu Tiểu hỏi: “Không biết vị công tử này gọi là gì?”

Thanh sam công tử cười đáp: “Ta họ Vân, tên một chữ, Thư.”

“Vân Thư.” Tô Tiểu Tiểu nhẹ nhàng lẩm bẩm, chỉ cảm thấy tên này thập phần lịch sự tao nhã.

Vân Thư Vân Thư, niệm đứng lên miệng cũng nở hoa.

Quả thực cùng thanh sam công tử này rất là tương xứng.

Nàng nháy mắt mấy cái: “Vân Thư công tử đây là đang muốn chuẩn bị khảo công danh?”

Vân thư lắc đầu: “Không phải vậy. Ta tuy là yêu làm thư sinh, nhưng là trong lòng ta cũng là rất ít, chức quan công danh, thật sự không thích hợp ta. Ta chính là nhân sĩ Vân Châu, mấy năm trước đến kinh thành, nhân tiện làm một ít sinh ý.”

Tô Tiểu Tiểu vừa nghe.

Trước mắt bắt đầu sáng ngời.

“Tốt lắm, ta thưởng thức ngươi. Thương hành chứ gì, đó là tuyệt nhất.”

Vân Thư tuy rằng không nghe nói đến câu phía sau của Tô Tiểu Tiểu, nhưng là hắn lại cảm giác được vị cô nương trước mắt này đối với thương hành cũng không phản đối. Hắn trong lòng có chút cao hứng, dù sao làm thương nhân này, cơ hội bị người khinh bỉ thật là to.

Trong kinh thành đại đa số cô nương tình nguyện gả cho thư sinh nghèo kiết hủ lậu, cũng không nguyện gả cho một người phú thương.

Hắn đến kinh thành lâu như vậy, sở dĩ làm thư sinh cũng là bởi vì nguyên do này.

Mỗi lần bà mối hỗ trợ giới thiệu cô nương, thấy bộ dạng hắn đều là trước mắt sáng ngời.

Nhưng khi nghe đến hắn cùng thương hành có liên quan, trong mắt đều là thần sắc đáng tiếc.

Thật khó mà có thái độ không khinh bỉ thương hành như vị cô nương trước mắt này.

Tô Tiểu Tiểu cười nói: “Lại nói, sĩ nông công thương, thương tuy rằng là ở vị trí cuối cùng, nhưng ta cho rằng không thua gì sĩ cả. Nghề nào cũng có trạng nguyên thôi.”

Vân Thư nghe xong, trong lòng đối Tô Tiểu Tiểu càng là thưởng thức.

Hắn hỏi: “Không biết phương danh cô nương là …”

Do dự, hắn lại nói: “Nếu cô nương không muốn nói, cũng không làm sao. Ta hiểu được.”

Tô Tiểu Tiểu lắc đầu: “Cái gì có nguyện ý hay không, tên cũng không phải là điều gì đó không thể cho ai biết. Ta họ Tô, tên Tiểu Tiểu.”

Vân Thư chỉ cảm thấy cô nương trước mắt hào khí tận trời, thật vừa ý hắn.

“Nguyên lai là Tô cô nương.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./dua-nang-ve-phu/chuong-102.html.]

Tô Tiểu Tiểu gật gật đầu.

“Vân Thư này, ngươi nói ngươi buôn bán, ngươi là làm sinh ý về cái gì?”

Vân thư đáp: “Bán tơ lụa.”

Nguyên lai là bán tơ lụa …

Tô Tiểu Tiểu trong lòng nghĩ như vậy.

Nói, Vân Thư này, thật sự là nhìn từ đầu tới đuôi, đều rất khó nhìn ra được là một người bán tơ lụa.

Mới gặp lần đầu tiên, Vân Thư khiến cho nàng có cảm giác chính là từ học đường đi ra.

Tô Tiểu Tiểu gật gật đầu: “Hắc hắc, hóa ra là bán tơ lụa. Cửa hàng của ngươi bán? Sinh ý có được không?”

Vân Thư cũng gật đầu.

“Quả thật là bán ở cửa hàng, sinh ý hoàn hảo, không phải rất hỏa vượng, cũng sẽ không quá kém, còn có thể sống tạm.”

Tô Tiểu Tiểu vừa nghe, trong lòng vui vẻ.

“Vậy ngươi lúc trước khi đi vào kinh thành, phải đi chỗ nào mở cửa hàng? Cần đi quan phủ đăng kí sao? Vẫn là có cái gì trình tự kể lại chút coi?”

Vân Thư trong lòng có chút nghi hoặc.

Tô cô nương này hỏi cái này làm gì?

Bất quá nghi vấn mặc nghi vấn, Vân Thư vẫn là thành thật đáp: “Muốn ở kinh thành mở cửa hàng, cần phải là người kinh thành. Cho nên, nhất định đầu tiên phải tới quan phủ chứng minh mình là người kinh thành, sau đó phải đến quan phủ nội vụ, đăng ký muốn mở cửa hàng, cuối cùng sẽ chờ cho đến khi quan phủ chứng minh xong là được rồi. Bất quá, quá trình này có chút lâu, hơn nữa muốn thông thì bạc cũng không ít, nếu Tô cô nương có quen biết ai làm quan ở kinh thành, vậy thì rất nhanh thôi.”

Tô Tiểu Tiểu vừa nghe.

Nàng lập tức uể oải.

Muốn chứng minh chính mình là người kinh thành không khó, Đoan Mộc Lang Hoàn vốn chính là người kinh thành.

Nhưng là muốn quan phủ chứng minh, Đoan Mộc gia chắc chắn biết nữ nhi nhà mình đi thương hành, đến lúc đó, đừng nói cửa hàng, nàng xin cái gì đều không có.

Tốn nhiều bạc, điều này không cần lo lắng. Nàng Tô Tiểu Tiểu cái gì đều không có, chính là tiền nhiều.

Về phần nhận thức người làm quan ở kinh thành …

Ai, một cái đều không có.

Nếu thật sự nói có, không biết hoàng đế có tính không?

Nhưng là, hoàng đế tất nhiên là không chịu.

Ai ai ai …

Như thế nào ở cổ đại mở cái cửa hàng so với hiện đại còn khó nha.

Vân Thư thấy Tô Tiểu Tiểu chán ngán thất vọng, liền hỏi: “Làm sao vậy?”

Tô Tiểu Tiểu do dự một lúc, mới thành thành thật thật một năm một mười bẩm báo.

Loading...