Đưa Nàng Về Phủ - Chương 134
Cập nhật lúc: 2025-01-29 23:34:36
Lượt xem: 5
“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”
“Đừng tưởng rằng trẫm không dám phế ngươi, đừng tưởng rẳng ngươi là hoàng hậu, trẫm sẽ không dám xử lý ngươi.”
“Đoan Mộc Lang Hoàn, ta muốn ngươi đời đời kiếp kiếp đều sống trong hoàng cung, ta muốn hành hạ c.h.ế.t ngươi.”
Tô Tiểu Tiểu càng không ngừng lăn qua lộn lại trên giường. Lúc này, cảnh trong mơ lại chuyển biến. Nàng mơ thấy Trần Tu Ngôn đã lâu không gặp. Thanh mai trúc mã của nàng, bạn trai thời hiện đại của nàng. Trần Tu Ngôn nhìn nàng nói.
“Tô Tiểu Tiểu, ngươi không cần phải trở về.”
“Ta đã có đối tượng kết hôn.”
“Không có ngươi, ta cũng vẫn là sống rất tốt.”
“Kỳ thật, cho tới bây giờ ta chưa từng thích ngươi, cho nên, ngươi cứ tiếp tục sống ở cổ đại đi.”
Tô Tiểu Tiểu nhất thời một mình rơi vào trong bóng tối. Giờ này khắc này, trong lãnh cung Tô Tiểu Tiểu toàn thân đều nóng lên, cái trán nóng hâm hấp làm cho người khác phải kinh sợ.
Tố Vân cùng Ế Vân bởi vì đêm nay làm lụng quá mức vất vả, cho nên ngủ như chết, hoàn toàn không có phát hiện Hoàng hậu nương nương nhà mình khác thường. Kỳ thật, Tô Tiểu Tiểu sẽ phát sốt, cũng là chuyện đương nhiên.
Thử nghĩ, một người vào đêm cuối thu ngâm mình trong mưa to mấy giờ liền, kế tiếp lại mặc quần áo ướt đẫm đi lâu như vậy, hơn nữa trong lãnh cung lạnh lẽo, có thể không cảm mạo, thật sự chính là kỳ tích.
Mà tại… thời cổ đại này, ở thời đại mà trình độ chữa bệnh thấp như thế này, phát sốt là chuyện rất nguy hiểm, một khi xử lý có chút không thỏa đáng, rất có thể phát triển trở thành viêm phổi. Viêm phổi!
Bệnh này ở trong thời cổ đại cũng tương đương với bệnh XX tại hiện đại, một loại bệnh rất nguy cấp chỉ chờ chết. Đương nhiên, Tô Tiểu Tiểu vẫn còn đang trong cơn ác mộng cũng không biết mình phát sốt.
Nàng chỉ biết là hiện tại chính mình đang thực thương tâm thực thương tâm, thực thất lạc thực thất lạc, thực buồn bực thực buồn bực, còn có thật nóng thật nóng … Thậm chí nàng có cảm giác mình bị người ta ném vào trong lò lửa, dùng tối liệt hỏa, nướng lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./dua-nang-ve-phu/chuong-134.html.]
Bằng không vì cái gì nàng lại có cảm giác mình sắp bị thiêu cháy rồi? Không biết qua bao lâu, Tô Tiểu Tiểu bỗng nhiên cảm thấy trên trán truyền đến một trận lạnh lẽo. Cả người tựa hồ trong nháy mắt bị kéo ra khỏi lò lửa.
Thân mình cũng không còn nóng như vậy nữa. Nàng thực cố gắng thực vất vả nhấc mi mắt lên, nhìn thoáng qua, ánh vào trong đáy mắt chính là khuôn mặt tuấn tú. Như vậy quen thuộc hình dáng, như vậy quen thuộc ánh mắt, như vậy quen thuộc ở trước mặt.
Tô Tiểu Tiểu nhẹ nhàng mà hô lên. “A Bạch” Người nọ tựa hồ cũng cúi đầu trả lời.
“Ừm”. Được đáp lại Tô Tiểu Tiểu rốt cục an tâm nằm ngủ, hoàn toàn thoát ra khỏi cơn ác mộng.
*** thực kỳ diệu đường ranh giới ****
Tố Vân cùng Ế Vân ngủ say như chết. Nhưng ngủ được như c.h.ế.t thì chết, sau khi cảm giác được thân thể của mình bị người đá mấy đá, ngủ được như c.h.ế.t cũng sẽ lập tức tỉnh lại. Hai người Tố Vân cùng Ế Vân đang chuẩn bị mắt hạnh trừng trừng. Ai! Ai to gan như vậy lại dám đá các nàng! ! !
Nhưng mà, ánh mắt còn chưa kịp trừng lớn hoàn toàn, sau khi nhìn thấy người trước mắt, các nàng liền lập tức sợ hãi cúi thấp đầu xuống.
Các nàng vội vàng nói: “Hoàng đế bệ hạ.”
Thượng Quan Mặc ngâm nga hừ.
“Các ngươi lui ra.”
Tố Vân cùng Ế Vân liếc mắt nhìn nhau, sau đó lại nhìn đến Hoàng hậu nương nương đang nằm ở trên giường. Tố Vân tựa hồ muốn nói gì, nhưng Ế Vân tựa như cảm giác được, lập tức lôi kéo Tố Vân đi ra ngoài.
Tố Vân đành phải ngậm miệng lại, ngoan ngoãn theo sát Ế Vân chạy lấy người. Sau khi hai người đi ra lãnh cung, Tố Vân dừng bước.
Nàng hỏi: “Ế Vân, ngươi rõ ràng biết, Hoàng hậu nương nương có nói qua, không được để cho Hoàng đế bệ hạ cùng nàng một mình ở chung.” Ế Vân cũng lắc lắc đầu.
“Lúc trước bệ hạ vừa mới hạ ý chỉ, hiện tại lại tới lãnh cung xem Hoàng hậu nương nương, điều này đã nói lên nương nương cũng không phải là chân chính thất sủng. Mặc kệ Hoàng hậu nương nương nói như thế nào, mục đích cuối cùng của chúng ta cũng là muốn cho nương nương không bị thất sủng. Lại nói, không chừng nương nương cứ như vậy, bệ hạ sẽ lại một lần nữa sủng ái Hoàng hậu nương nương đâu. Nếu Hoàng hậu nương nương tỉnh, biết bệ hạ tới khẳng định cũng sẽ thật cao hứng. Dù sao, bất kể Hoàng hậu nương nương không thích Hoàng đế bệ hạ đến như thế nào, nương nương thủy chung vẫn là hoàng hậu, là thê tử của bệ hạ. Nào có thê tử sẽ không thích trượng phu của mình?”