Đưa Nàng Về Phủ - Chương 16
Cập nhật lúc: 2025-01-15 10:50:11
Lượt xem: 25
Tiểu Tiểu quan sát Vân chiêu nghi và Vân quý nhân phát hiện hai khuôn mặt có nét hơi giống nhau. Nàng hỏi “Các ngươi đều họ Vân, là tỷ muội sao?”
Vân chiêu nghi trả lời “Bẩm hoàng hậu nương nương, muội muội với Vân quý nhân đây đúng là hai tỷ muội ạ”
Tiểu Tiểu nghe xong, thấy hứng thú nên hỏi tiếp “Ngươi là biểu tỷ, Vân quý nhân là biểu muội à?”
“Đúng vậy, nương nương”
Tiểu Tiểu thấy hai tỷ muội nhà này nhìn cũng ôn hòa thuận mắt, dù sao cũng còn tốt hơn ả hồ ly tinh Thục phi. Nàng cười hiền hòa vào vấn đề chính “ Hai muội muội sao bỗng dưng lại đến thỉnh an bản cung thế này?”
Tiểu Tiểu là hoàng hậu, là người đứng đầu đông cung nên mỗi ngày có người tới thỉnh an là điều hiển nhiên. Thế nhưng vì nàng bị hoàng đế ghét bỏ nên từ khi xuyên không đến nay chưa từng có phi tử nào đến thỉnh an Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu chỉ là thuận miệng hỏi một chút chứ không có ý gì nhưng hai vị mỹ nhân tha thướt này lại giật mình chột dạ.
Vân quý nhân cúi đầu đáp “Nương nương, muội muội vừa tiến cung, có rất nhiều chuyện chưa hiểu biết. Trước đây Thục phi tỷ có nói rằng không cần phải tới thỉnh an thường xuyên nên muội cũng y thế mà theo”
Vân chiêu nghi cũng vội vã lên tiếng “Nương nương, nếu trách xin cứ trách muội muội”
Tiểu Tiểu tuy chưa hiểu lắm lời nói của các nàng, nhưng cảm giác có ý tứ gì đó sâu xa. Tiểu Tiểu vốn cũng không thích mấy chuyện tranh chấp chốn hậu cung nên nàng chưa vội nói gì, chỉ dùng khí thế uy nghi của ngôi vị hoàng hậu cũng đủ trấn áp hai phi tần này rồi.
Một lúc sau Tiểu Tiểu mới nhè nhẹ lên tiếng “Không sao. Bản cung không định trách cứ các người, chỉ muốn hỏi rằng hai muội hôm nay đến Phượng Khôn cung có chuyện gì muốn nói với ta sao?”
Vân quý nhân cười cười mở lời “Muội nghe nói nương nương vài ngày trước đã chế tạo ra một loại mỹ phẩm tên là Hoa lộ. Muội muội rất hâm mộ nên muốn đến chỗ Hoàng hậu nương nương xin một lọ”
Vân chiêu nghi khẽ gật đầu, cũng nói “Nương nương quả là khéo tay. Muội nghe nói Hoa lộ rất thần kỳ nên cũng muốn tới đây chung vui với nương nương”
Tiểu Tiểu nghe xong, cười nói “Hóa ra là vì Hoa lộ. Vừa lúc bản cung ở đây cũng làm dư rất nhiều, nếu hai muội không chê thì cứ cầm về đi”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./dua-nang-ve-phu/chuong-16.html.]
Vân quý nhân và Vân chiêu nghi vừa nghe thấy, lông mày nhếch lên ra chiều hài lòng lắm. Tiểu Tiểu liếc nhìn Tố Vân ra hiệu, Tố Vân liền mang ra hai hộp gỗ chạm khắc tinh xảo đưa ra trước mặt hai phi tần. Vân chiêu nghi và Vân quý nhân mỗi người cầm một hộp.
Sau đó Vân chiêu nghi nhìn lên Tiểu Tiểu cười nói “Nương nương dù khéo tay nhưng cũng đã bỏ không ít tâm tư vào đây. Muội muội sao có thể vô ý mà lấy không được”
Dứt lời, Vân chiêu nghi tháo chiếc vòng ngọc màu đỏ trên cổ tay đưa cho Tố Vân.
“Vài ngày trước thánh thượng có ban uội chiếc vòng san hô hồng ngọc này, muội biết nương nương trong cung bảo vật vô số, chắc không thèm để mắt đến thứ đồ nhỏ này. Nhưng đây là một mảnh tâm ý của muội, mong nương nương vui lòng nhận cho”
Tiểu Tiểu che miệng cười nói “Đâu có, đâu có. Đã là tâm ý của muội thì bản cung sẽ hoan hỉ mà nhận lấy”
Lúc này Tố Vân mới dám đưa tay cầm lấy chiếc vòng.
Vân quý nhân cũng thò tay vào trong áo lấy ra một khối dương chi bạch ngọc bội, ánh sáng xanh trong trẻo lấp lánh, quả thật là thượng phẩm.
“Muội muội cũng đâu thể nhận không của nương nương thứ này được. Khối bạch ngọc này đã ngụ trong lòng núi sâu vạn năm, sau này được đưa vào cung chế tác lại, tuy rằng không phải thứ gì vô giá nhưng cũng xin nương nương nhận cho”
Tiểu Tiểu vừa nhìn thấy dương chi bạch ngọc bội cũng biết không phải vật tầm thường.
So với chiếc vòng tay san hô hồng ngọc của Vân chiêu nghi thì Tiểu Tiểu thích giá trị khối dương chi bạch ngọc bội này hơn.
Vì sao ư?
Bởi vì nếu là đồ vật mà hoàng đế ban thưởng thì nàng sao có thể xuất ra bán ở bên ngoài chứ. Nói vậy nhưng cũng không biết có phải hoàng đế có ngự ban thật hay không…
Tiểu Tiểu nét mặt trầm tĩnh, nhè nhẹ nói “Thực là một khối ngọc tốt. Bản cung rất thích”
Tố Vân Ế Vân cầm lấy khối ngọc bội rồi yên lặng lùi sang một bên.