Đưa Nàng Về Phủ - Chương 182
Cập nhật lúc: 2025-02-06 12:38:37
Lượt xem: 8
Thượng Quan Mặc nhìn nàng thật lâu, đột nhiên hỏi: “Lang Hoàn, ngươi đã gặp qua Huyền Thanh Vương chưa?”
Tô Tiểu Tiểu lắc lắc đầu.
“Không có.”
Nàng từng rất muốn kiến thức vị Vương gia tao nhã nho nhã trong truyền thuyết này, chỉ tiếc luôn luôn không có cơ hội.
Lần trước Trung thu gia yến nàng vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy, không nghĩ tới cuối cùng lại đã xảy ra biên cảnh náo động.
Chậc chậc, thật đáng tiếc đâu.
Trong mắt Thượng Quan Mặc có chút lo lắng.
Hắn nói: “Sau khi Huyền Thanh Vương về kinh, có lẽ sẽ có thời gian dài trong cung đi lại. Cơ hội ngươi gặp được hắn cũng rất nhiều.”
Dừng một chút, thanh âm của Thượng Quan Mặc có chút nhỏ dần.
“Nếu là ngươi gặp được Huyền Thanh Vương, khách khí liền lên tiếng kêu gọi là được rồi. Không cần cùng hắn ở chung lâu lắm.”
Tô Tiểu Tiểu sửng sốt.
Nàng có chút nghi hoặc.
Vì cái gì không thể cùng Huyền Thanh Vương ở chung lâu lắm?
Chẳng lẽ Huyền Thanh Vương còn có thể ăn thịt người sao?
Bỗng nhiên, Tô Tiểu Tiểu chợt nhớ tới mâu thuẫn ở giữa Thượng Quan Mặc cùng Thượng Quan Thanh.
Trong nội tâm nàng cảm thấy chảy qua một dòng nước ấm.
Nàng mím môi cười cười: “Ngươi là lo lắng Thượng Quan Thanh sẽ đối với ta bất lợi?”
Thượng Quan Mặc gật gật đầu.
Tô Tiểu Tiểu cười hắc hắc.
“Ngươi yên tâm đi. Ta cùng Thượng Quan Thanh không oán không cừu, hắn như thế nào sẽ đối với ta bất lợi đây?”
Thượng Quan Mặc ánh mắt phức tạp.
Huyền Thanh Vương cùng Đoan Mộc Gia thực sự rất phức tạp, Lang Hoàn cũng không hiểu được.
Nếu là nói người mà hắn ghét nhất là Thượng Quan Thanh, như vậy người mà Thượng Quan Thanh ghét nhất chính là người của Đoan Mộc gia.
Là ai giúp đỡ hắn lên ngai vị, chính hắn rất rõ ràng.
Tin tưởng Thượng Quan Thanh cũng đồng dạng rõ ràng.
Nếu là một ngày kia, Thượng Quan Thanh mưu phản, người bị giày vò tất nhiên có Lang Hoàn.
Hắn buông tiếng thở dài, hắn sờ sờ đầu Đoan Mộc Lang Hoàn.
“Lang Hoàn, tóm lại ngươi đừng cùng Huyền Thanh Vương thân cận quá là được rồi.”
Tô Tiểu Tiểu ứng thanh, kỳ thật cũng không có để ở trong lòng.
Kỳ thật nàng hiểu được.
Lúc trước, nàng chỉ biết mối quan hệ giữa Thượng Quan Mặc cùng Đoan Mộc Gia, cũng biết ngôi vị hoàng đế này vốn là Thượng Quan Thanh ngồi.
Mà nàng là người Đoan Mộc Gia, Thượng Quan Thanh oán hận nàng cũng không phải là chuyện gì đáng trách.
Chẳng qua, Thượng Quan Mặc không biết tâm tư Đoan Mộc Gia.
Mà Thượng Quan Thanh có lẽ cũng có đồng dạng tâm tư như Đoan Mộc Gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./dua-nang-ve-phu/chuong-182.html.]
Xem ra ngôi vị hoàng đế của Thượng Quan Mặc, đều không phải là ngồi được thực yên ổn.
Mà nàng lại cái gì cũng không thể nói.
Chỉ vì nàng là Đoan Mộc Lang Hoàn.
Nhất định là cùng Đoan Mộc Gia cùng một chỗ.
Vô luận Đoan Mộc Gia mưu phản hay không mưu phản, đoạt vị hay không đoạt vị, nàng chỉ có thể cùng Đoan Mộc Gia đứng chung một chỗ.
Ai.
Quả nhiên, dù cho xuyên qua thì số phận này vẫn là bi kịch.
Đoan Mộc Gia mưu phản cũng tốt, Thượng Quan Thanh mưu phản cũng tốt, ta đều là một con đường c.h.ế.t …
Ai ai ai.
Chẳng qua, không biết vì cái gì, Tô Tiểu Tiểu đối với Thượng Quan Thanh cũng không thể nói rõ ràng cảm giác.
Thượng Quan Mặc bảo nàng rời xa hắn.
Nhưng là nàng cảm thấy được kể cả khi nàng tiếp cận hắn, hắn cũng sẽ không thương tổn nàng.
Chẳng lẽ là bởi vì từ đáy lòng cảm thấy được Thượng Quan Thanh này là một vị tao nhã nho nhã nam tử đi.
Mà nàng đối nam nhân ôn hòa, luôn không thể chống cự.
Cho nên, mới có thể theo bản năng cảm thấy được ôn hòa nam nhân sẽ không thương hại nàng.
**** Thượng Quan Thanh nha Thượng Quan Thanh đường ranh giới ******
Một ngày ban đêm, vừa vặn rơi xuống một tràng tuyết lớn.
Tô Tiểu Tiểu khoác áo choàng, chạy ra ngoài, thưởng tuyết ngắm trăng.
Tô Tiểu Tiểu từ nhỏ lớn lên ở phương Nam, chưa bao giờ xem qua tuyết, mà ở Trường Nhạc Vương này tuy rằng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy tuyết, nhưng là Tô Tiểu Tiểu mỗi lần thấy tuyết rơi cũng đều thật hưng phấn.
Nàng sẽ kìm lòng không đậu chạy ra đi.
Sau đó mở ra hai tay, thở sâu, nghe hương vị của tuyết, Tô Tiểu Tiểu liền cảm thấy được thực hạnh phúc.
Dĩ vãng sẽ có khuôn mặt Tố Vân cùng Ế Vân, ngăn cản Tô Tiểu Tiểu chạy ra ngoài.
Hiện tại, Tố Vân cùng Ế Vân ở trong Hoán Y cục, mà các cung nữ thái giám trong Càn Thanh điện đều không dám ngăn cản nàng.
Vì thế, Tô Tiểu Tiểu thực sung sướng chạy ra ngoài.
Tuyết rơi cũng không lớn, không phải là tuyết rơi nhiều như lông ngỗng, chỉ là một chút một chút, rất là duy mỹ.
Trong lòng Tô Tiểu Tiểu có chút vui mừng.
Trước kia, nàng vẫn luôn cảm thấy việc mặc quần áo màu trắng, sau đó ở trên mặt tuyết xoay tròn, đó là một chuyện vô cùng cảnh đẹp ý vui.
Mà bây giờ, vẫn như trước nàng vẫn cảm thấy làm như vậy rất được.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Tô Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy có hình ảnh trước mắt chợt lóe, sắc áo choàng xanh đen, trên áo choàng thêu Bàn Long.
Tô Tiểu Tiểu còn chưa ngẩng đầu, liền đã biết người đến là ai.
Nàng cười hì hì, trong mắt cũng là ý cười.
“Ngươi phê duyệt tấu chương xong chưa vậy?”
Thượng Quan Mặc cũng cau mày: “Lạnh như thế, như thế nào còn chạy ra ngoài? Cẩn thận sinh bệnh.”
Tô Tiểu Tiểu cười dài nói: “Không có việc gì đâu. Thân thể của ta từ trước luôn luôn rất tốt. Ngươi xem xem, cảnh tuyết này thật đẹp, không được tự mình thưởng thưởng, quá lãng phí.”