Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đưa Nàng Về Phủ - Chương 254

Cập nhật lúc: 2025-02-15 19:09:20
Lượt xem: 3

“Nhất bái thiên địa —— “

Tô Tiểu Tiểu cùng Thượng Quan Thanh xoay người, hai người cùng cầm dải lụa đỏ cùng cúi đầu bái trời đất bên ngoài.

“Nhị bái cao đường —— “

Tô Tiểu Tiểu cùng Thượng Quan Thanh cũng không có xoay người, tiếp tục cầm dải lụa đỏ rồi hướng trời bên ngoài xá một cái.

Chung quanh thập phần yên tĩnh, tất cả mọi người đang nhìn Tô Tiểu Tiểu cùng Thượng Quan Thanh hành lễ.

Mà giờ khắc này, trong lòng Tô Tiểu Tiểu là tràn đầy hạnh phúc.

Truyền thống từ xưa này, khiến cho Tô Tiểu Tiểu cảm thấy vô cùng ấm áp.

So với câu nói: “Ta nguyện ý” của Tây Phương, Tô Tiểu Tiểu càng thích hôn lễ như vậy hơn.

Hai người yêu nhau cùng cầm một dải lụa đỏ tượng trưng cho vui vẻ hạnh phúc, cùng nhau lạy trời lạy đất, đó là một chuyện vô cùng hạnh phúc.

Lúc này, người săn sóc dâu cũng bắt đầu nói một câu cuối cùng.

“Phu thê giao bái —— “

Ngay khi tiếng nói vừa dứt, bỗng nhiên một giọng nam trong trẻo từ bên ngoài đại đường vang lên.

“Chậm đã.”

Soạt soạt …

Rầm rập …

Ánh mắt mọi người nhất thời đều tích tụ ở trên người nam tử ngoài cửa.

Tô Tiểu Tiểu cũng ngây ngẩn cả người.

Thượng Quan Thanh cũng ngây ngẩn cả người.

Nói thật, Tô Tiểu Tiểu thật sự cho tới bây giờ đều không có nghĩ qua, chuyện thưởng hôn trong truyền thuyết này, sẽ xuất hiện tại hôn lễ của nàng.

Nàng hơi chút xốc lên trân châu màu san hô trên mũ phượng, xa xa nhìn lại.

Là một nam tử mặc áo choàng màu xanh.

Thoạt nhìn tuổi cũng không lớn, Tô Tiểu Tiểu ở trong lòng phỏng chừng nam tử này hẳn là so với Thanh lớn hơn vài tuổi, hơn nữa bộ dạng của nam tử này thập phần không sai.

Đặc biệt cặp mắt xếch kia, quả thực chính là hút hồn người khác.

Tô Tiểu Tiểu cảm thấy được nếu như mình nhìn lại thêm vài lần, phỏng chừng hồn phách của nàng cũng sẽ bị hút đi.

Chậc chậc chậc, người dễ nhìn này đến tột cùng nàng nhận thức lúc nào a? _ (vịt: ăn quả dưa bở quá to) _

Nàng như thế nào không biết mình quen biết một siêu cấp dễ nhìn như vậy?

Hơn nữa siêu cấp dễ nhìn này có vẻ như còn mang bộ dạng muốn đến thưởng hôn …

Chậc chậc chậc, thế nhưng đã muốn yêu nàng đến trình độ dám đến cùng Vương gia thưởng hôn sao?

Ngay lúc Tô Tiểu Tiểu còn đang miên man suy nghĩ thì Thượng Quan Thanh đột nhiên thản nhiên mở miệng.

Mà lời nói kế tiếp của Thượng Quan Thanh, lại càng kinh sợ tới Tô Tiểu Tiểu.

“Sư phụ —— “

Sư phụ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !

Tô Tiểu Tiểu sửng sốt!

Tô Tiểu Tiểu kinh ngạc!

Tô Tiểu Tiểu rung động!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./dua-nang-ve-phu/chuong-254.html.]

Ôi uy, ở trong tưởng tượng của nàng, nàng vẫn cho rằng sư phụ của Thanh là một lão nhân qua tuổi năm mươi, có chòm râu trắng xóa, là một sư phụ thực tiên phong đạo cốt.

Không nghĩ tới sư phụ của Thanh lại là một người có mị lực như thế, lại còn có cặp mắt yêu mị tới cực điểm, siêu cấp đại dễ nhìn!

Trời ạ.

Đến tột cùng đây là cái thế đạo gì nha! ! ! ! !

Lúc này, sư phụ kia lành lạnh mở miệng.

“Thanh nhi.”

Phốc phốc phốc phốc phốc …

Ở trong lòng Tô Tiểu Tiểu phun lên.

Không nghĩ tới lời nói xuất ra cũng là kinh người, sư phụ này nói ra cũng thật làm người ta sợ hãi nha!

Thanh nhi?

Má ơi, nàng đều không có gọi qua đâu! ! ! ! !

Xem ra sư phụ này nếu tới cướp dâu, người muốn cướp tuyệt đối không phải là nàng, mà là Thanh …

Hai nam nhân này, một tuấn mỹ, một cái tuấn lãng, đứng chung một chỗ đích xác thực đẹp mắt. _ (vịt: tuấn mỹ với tuấn lãng có khác nhau àh các tình yêu) _

Nhưng là …

Vấn đề trọng yếu là, trong đó có một người là lão công của nàng a …

Tô Tiểu Tiểu không muốn.

Nàng bất chấp tất cả, liền bước tới lôi kéo tay của Thanh: “Tướng công, chúng ta trước bái đường đi đã, lầm ngày lành tháng tốt sẽ không tốt.”

Thượng Quan Thanh nghe xong, cũng thấy có lý, liền theo Tô Tiểu Tiểu.

Sau khi hai người nhanh chóng phu thê giao bái, Tô Tiểu Tiểu lúc này mới vén lên trân châu san hô trên mũ phượng, nàng ý cười nhẹ nhàng nhìn về phía sư phụ.

“Sư phụ.”

Tô Tiểu Tiểu kêu thật sự sung sướng.

Thượng Quan Thanh lúc này cũng nói: “Sư phụ, thật không ngờ người sẽ ở đây. Nàng là thê tử của con, Tô Tiểu Tiểu.”

Sau khi sư phụ thản nhiên liếc mắt nhìn Tô Tiểu Tiểu một cái, ánh mắt lại đặt lên người Thượng Quan Thanh.

“Thanh nhi, ngươi là đồ nhi của ta đi.”

Thượng Quan Thanh đang chính sắc: “Vâng, sư phụ.”

“Một ngày là thầy, cả đời là cha, lời này ngươi đã nghe qua đi.”

Thượng Quan Thanh sửng sốt, rồi sau đó nói tiếng: “Vâng.”

Sư phụ lúc này lại liếc mắt nhìn Tô Tiểu Tiểu, cuối cùng lại quay về trên người Thượng Quan Thanh.

“Mới vừa rồi hai người các ngươi bái ra ngoài trời chẳng phải là coi ta như đã chết?”

Lời này vừa ra, Thượng Quan Thanh sắc mặt trở nên trắng bệch.

Tô Tiểu Tiểu vội vàng nói: “Tự nhiên không phải.”

Sư phụ khiêu mi, “Ân hừ” vài tiếng.

Thượng Quan Thanh lúc này nói: “Sư phụ, người ngồi xuống đây, chúng ta lại bái thêm một lần nữa.”

Dứt lời, Thượng Quan Thanh liền ý bảo hỉ nương tiếp tục hô thêm một lần nữa.

Làm sao biết lúc này hỉ nương lại ngơ ngác thốt ra một câu: “Nhưng là …giờ lành đã qua…”

Loading...