Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đưa Nàng Về Phủ - Chương 265

Cập nhật lúc: 2025-02-16 18:36:54
Lượt xem: 3

Tô Tiểu Tiểu cũng không có đi quấy rầy nàng.

Nàng nhìn xung quanh bốn phía, quan sát hết môi trường hoàn cảnh này.

Ngô.

Nói sao được nhỉ?

Cái khách điếm này, thật đúng là vô cùng đặc sắc! ! !

Mà càng để có thêm tiêu điểm chú ý.

Vậy nên trên tường trắng của cửa hàng đều treo đầy một bức lại một bức đông cung đồ! ! ! ! !

Hơn nữa còn là đông cung đồ bộ dạng nào cũng đều có nha.

Lại còn vẽ đến cực kỳ sinh động.

Lúc này, Tô Tiểu Tiểu nhớ tới một người.

Tô Tiểu Tiểu mân mân cánh môi.

Trong đầu của nàng nháy mắt liền nghĩ tới thật lâu thật lâu trước kia.

Lời nói của Vân Ế.

Nàng nói.

“. . . . . . Khi nô tì còn chưa tiến cung, đã nghe thấy trong giang hồ có một họa sĩ tên là Tô Bạch công tử, mỗi một bức họa của vị họa sĩ này đều dùng giấy lụa của chính Đường gia ở Tô Châu, hơn nữa trục cuốn tranh nhất định phải dùng màu đen làm nền tảng, ở giữa có khảm ngọc. Mà bức đông cung đồ trong tay nương nương này, cho dù không xem nội dung, vừa sờ vào chất lượng giấy, liền biết ngay là sản phẩm của Đường gia ở Tô Châu. Mà cái trục cuốn tranh cũng thực rõ ràng nha, vừa thấy liền biết ngay là phong cách của Tô Bạch công tử. . . . . .”

Phải rồi nha.

Chính là hắn!

Tô Bạch công tử.

Một công tử tên thực văn nhã a.

Một công tử vẽ đông cung đồ vô cùng đẹp nha.

Ánh mắt của Tô Tiểu Tiểu nhất thời liền sáng lên.

Vừa rồi nàng còn cảm thấy cửa hàng này rất cổ quái, nhưng mà hiện tại nàng không còn cảm thấy vậy nữa.

Bởi vì có Tô Bạch công tử, cái gì cũng đều chỉ còn là phù vân. _ ( mây trôi, ý nói k đáng quan tâm ) _

Khách điếm này thật sự thật sự “rất Tô Bạch” nha.

Ánh mắt của Tô Tiểu Tiểu sáng lên lấp lánh.

Nàng nhảy tới trước mặt cô nương đang chăm chú xem đồ kia.

Nàng cười hắc hắc.

“Cô nương, xin chào, ta muốn hỏi một chút. . . . . .”

Nói còn chưa nói xong, vị cô nương kia liền khoát tay áo lên, “Đừng làm phiền ta.”

Ách. . . . . .

Tô Tiểu Tiểu sửng sốt một lúc. . . . . .

Cô nương này thật không có chút nhẫn nại nào cả.

Đang xem cái gì chứ?

Tô Tiểu Tiểu tò mò đưa mắt …, nhìn lên.

A, vậy mà lại đang nhìn đông cung đồ nha.

Mà bức đông cung đồ này so với mấy bức treo trên tường xung quanh còn phấn khích hơn vài phần.

Tô Tiểu Tiểu mị mị mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./dua-nang-ve-phu/chuong-265.html.]

Nàng cũng sáp đến gần.

“Tô Bạch cô nương, đây là bức tranh của ngươi sao?”

Lúc này, cô nương kia cuối cùng cũng có phản ứng.

Nàng cũng mị mị mắt, nàng ngẩng đầu, liếc nhìn Tô Tiểu Tiểu.

“Ngươi gọi ta là gì?”

Tô Tiểu Tiểu lén nói thầm một tiếng.

Bởi vì Vân Ế từng nói qua.

Tuy rằng danh tính của Tô Bạch gọi là Tô Bạch công tử, nhưng không ai gặp qua khuôn mặt thực của người đó.

Là nam hay là nữ đều không có người biết.

Một khi đã như vậy, nói không chừng vị cô nương trước mắt này chính là Tô Bạch công tử nha.

Vì thế, Tô Tiểu Tiểu tươi cười rất thân mật.

“Tô Bạch nha.”

Sắc mặt của cô nương kia liền trở nên ngang ngược, “Ngươi cút cho ta.”

Tô Tiểu Tiểu ngẩn ra.

Ai nha nha.

Cô nương này sao lại chẳng phân rõ phải trái như vậy nha.

Nàng lại cũng mới chỉ nói có đúng một câu, nàng là Tô Bạch thôi.

Thế mà lại diễn cái bộ dạng tức giận như ăn phải thuốc nổ vậy sao?

Hừ.

Cút thì cút. . . . . .

Tô Tiểu Tiểu quay đầu ra vẻ sắp đi, nhưng bước chân mới vừa đi tới cửa, nàng bỗng nhiên liền xoay người, sau đó mở rộng cổ họng mà hô to.

“Tô Bạch công tử, ngươi đi ra cho ta! ! !”

Nhìn vào sắc mặt mới vừa rồi của cô nương kia một cái, Tô Tiểu Tiểu liền hiểu được rồi.

Cô nương này tất nhiên không phải Tô Bạch công tử.

Vì sao lại thế ư?

Nguyên nhân rất chi là đơn giản. 

Tính tình cô nương này cáu kỉnh như vậy, người vẽ tranh bình thường, tuyệt đối không thể như thế.

Hơn nữa từ trong một bức tranh là có thể thấy được phẩm chất tính cách của một người.

Từ trong bức tranh đông cung đồ Tô Bạch công tử vẽ mà Tô Tiểu Tiểu nàng đã từng xem, Tô Tiểu Tiểu cảm nhận được Tô Bạch công tử là một người ôn nhu nha.

Cho nên, tất nhiên không thể giống như cô nương này.

Còn chưa đến hai câu, liền bắt nàng cút. . . . . .

Vì thế, tiếng nói của Tô Tiểu Tiểu còn chưa thốt ra hết.

Cô nương kia liền ném bỏ cái nghiên mực mà lại đây.

Tô Tiểu Tiểu vội vàng tránh đi.

Vù vù vù.

Cũng may mà nàng tránh nhanh, bằng không sẽ anh dũng hiên ngang mà hi sinh a.

Cô nương kia thấy Tô Tiểu Tiểu tránh đụng vào nghiên mực, hơi nhíu mày, tùy ý nhìn lướt qua, lại nhìn miết tới đông cung đồ trong tay.

Nàng cuốn lên, lúc chuẩn bị cầm để ném Tô Tiểu Tiểu, ánh mắt sắc sảo của Tô Tiểu Tiểu đã tia thấy.

Loading...