Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đưa Nàng Về Phủ - Chương 267

Cập nhật lúc: 2025-02-16 18:39:02
Lượt xem: 3

Tô Tiểu Tiểu đưa tay sờ sờ búi tóc của mình.

Còn hơn Mạc Ngôn cô nương a, rõ ràng là có khác biệt.

Một cái phụ nhân kế, một cái cô nương kế. ( _ ở đây là nói 1 bên Tô tỷ là búi tóc của người phụ nữ đã có gia đình còn 1 bên Mạc Ngôn vẫn là búi tóc của cô gái chưa thành thân _ )

Mạc Ngôn hừ vài tiếng.

Lúc này, Tô Bạch liếc mắt nhìn Mạc Ngôn một cái.

“Ngươi tiếp tục trông coi cửa hàng đi.”

Mạc Ngôn ứng tiếng, sắc mặt mặc dù hơi hơi không cam lòng, nhưng vẫn là ngoan ngoãn mà ngồi ở chỗ đó.

Tô Tiểu Tiểu xem ở trong mắt.

Chậc chậc chậc, xem ra vị Mạc Ngôn cô nương này thực sợ hãi Tô Bạch công tử nha.

Tô Tiểu Tiểu sau đó bèn đi theo Tô Bạch vào sương phòng bên trong.

Sau khi vòng qua một cái bình phong to như vậy, Tô Tiểu Tiểu đột nhiên nhìn thấy một đống đông cung đồ nhiều không đếm được.

Tất cả đều được treo ngay ngay ngắn ngắn ở trên tường, nhưng cũng có cả những bức trải ở trên bàn, còn có cả những bức mới vẽ được một nửa còn chưa xong nữa nha.

Tô Tiểu Tiểu thực giật mình.

Những bức đông cung đồ này đều vẽ đến độ thập phần tinh xảo, từng vị trí đều vẽ ra thật sự rõ ràng.

Kỳ thật nàng cũng thấy cực kì tò mò nha, vì sao Tô Bạch lại có thể đối với đông cung đồ chấp nhất như thế? ( _ kẹo: còn chấp niệm duy nhất của muội bây giờ làđược ngủ nướng nha @@ Tô tỷ: liếc mắt. . . thở dài _ )

Tuy rằng Tô Tiểu Tiểu nàng vừa rồi nói, vẽ đông cung đồ là một loại nghệ thuật.

Nhưng mà, đặt ở thời cổ đại bảo thủ phong kiến này, thực rõ ràng rằng, đông cung đồ chính là mấy thứ thuộc tầng lớp thấp nhất.

Tuy nhiên, có một chút, chính là hiện đại cổ đại đều giống nhau a.

Vấn đề t.ì.n.h d.ụ.c gì gì đó, sẽ luôn nhận được sự hoan nghênh của một số đông nhân sĩ.

Loại hoan nghênh này đều là lặng lẽ, đồng thời lực lượng cũng là to lớn vô cùng.

Giả sử chính phủ đưa ra lệnh cấm, phỏng chừng thật sự sẽ có người dũng cảm mà đứng lên diễu hành thị uy với phản kháng. . . . . .

Nói không chừng còn có người sẽ đi oanh tạc cả tòa nhà lớn nơi chính phủ làm việc luôn a.

Nhưng mà, lấy bản lĩnh của Tô Bạch, hắn nếu như là vẽ thứ gì khác mà nói, khẳng định sẽ có một phen thành tựu a.

Nói không chừng còn có thể đem danh tiếng lưu truyền khắp tứ hải, nhận được sự coi trọng của triều đình, hơn nữa danh truyền thiên cổ, nhận được sự kính trọng và ngưỡng mộ của người đời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./dua-nang-ve-phu/chuong-267.html.]

Mà vẽ đông cung đồ, nhất định không có đãi ngộ như vậy đâu nha.

Liền như trong sách sử, tuyệt đối sẽ không rộng rãi mà đi nói bức đông cung đồ này người vẽ đẹp biết bao đẹp biết bao nha.

Tựa hồ nhìn ra nghi hoặc của Tô Tiểu Tiểu, Tô Bạch công tử ảm đạm cười.

“Ngươi muốn hỏi ta, vì sao lại có thể lựa chọn vẽ đông cung đồ phải không?”

Tô Tiểu Tiểu gật gật đầu.

“Kỳ thật ta cũng không biết, ta trước kia cũng từng thử qua việc vẽ những thứ khác, nhưng luôn không đạt đến mức cường đại, sau lại cũng không biết làm sao mà sinh ra ý niệm vẽ đông cung đồ này trong đầu, sau khi vẽ bức thứ nhất, lại thấy ngừng không được. Ta cảm thấy một khi ta dừng bút không vẽ, sinh mệnh sẽ một chút cũng không thấy cái vui trên đời.”

Tô Tiểu Tiểu hiểu được loại cảm giác này nha.

Chính là giống như một cái ham thích hứng thú, ngươi luôn không thể cưỡng chế được đi đè ép nó xuống đúng không nào?

Đè ép nhiều rồi, nhưng lại trở thành tật xấu.

Tô Tiểu Tiểu cười cười, “Ta hiểu được.”

Tô Bạch công tử cũng cười nói: “Nhìn vào ánh mắt đầu tiên của ngươi, ta chỉ biết ngươi sẽ hiểu rõ.”

Tô Tiểu Tiểu sửng sốt, “Vì sao?”

Tô Bạch công tử nói: “Bởi vì khoảnh khắc đầu tiên khi ngươi bước vào, sau khi nhìn thấy nơi treo đông cung đồ, ánh mắt không có chút dâm đãng nào hay cái gì khác, mà chỉ có một loại thưởng thức thuần túy, giống như thứ nhìn đến không phải là đông cung đồ, mà là một bức tranh sơn thủy bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa, cho nên khi Mạc Ngôn muốn ném bức tranh trong tay, ta mới có thể bước ra.” 

Tô Tiểu Tiểu vừa nghe, liền than thở một tiếng.

“Nhân viên mà ngươi thuê, thật đúng là có năng lực. . . . . .”

Lời này của Tô Tiểu Tiểu thực rõ ràng là có chứa trào phúng nha.

Nguyên văn: Tương kiến hận vãn)

Tô Bạch công tử cũng nghe được.

Hắn cười khổ một tiếng.

“Mạc Ngôn, mệnh nàng cũng khổ lắm. Khi còn nhỏ nàng từng bị phụ thân của mình. . . . . .”

Tô Bạch có chút vẫn muốn nói tiếp, nhưng ánh mắt thì cực kì giằng co, không đồng ý.

Tô Tiểu Tiểu đã nhìn ra, nàng cuống quít xua tay nói: “Ta hiểu được, ngươi có thể không cần phải nói ra.”

Tô Bạch buông tiếng thở dài.

“Sau đó ta nhặt được nàng ở đầu đường, ban đầu nàng cái gì cũng không chịu nói, ta bèn gọi nàng là Mạc Ngôn. Nàng cũng bởi vì chuyện của phụ thân mình, không hề bằng lòng tiếp xúc với bất kì nam tử nào, chẳng qua sau đó tựa hồ không biết nàng làm sao mà gặp được Huyền Thanh vương gia. Sau khi trở về, liền giống như thay hình đổi dạng vậy, cũng không còn sợ nam tử nữa.”

Loading...