Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đưa Nàng Về Phủ - Chương 271

Cập nhật lúc: 2025-02-17 19:16:56
Lượt xem: 1

Thượng Quan Thanh tiến lên cúi mình xuống hôn hôn mái tóc đen của Tô Tiểu Tiểu, liền xoay người rời khỏi phòng.

Sau khi Thượng Quan Thanh rời đi, Tô Tiểu Tiểu đột nhiên từ trên giường bật dậy.

Nàng cực kì nhanh chóng mặc xiêm y vào, rồi sau đó cất vào n.g.ự.c chút ngân lượng, liền lén lút đi ra cửa phòng.

Nói lầm thầm, hừ.

Muốn nàng chờ, thì nàng phải chờ sao!

Nàng cứ không chờ đấy.

Chàng với sư phụ chàng đi, được lắm, nàng với chính nàng đi.

Khái quát cao độ lại chính là một câu.

Nàng Tô Tiểu Tiểu phải bỏ nhà ra đi!

Tô Tiểu Tiểu xưa nay vốn là người đã nói là phải làm, bên này vừa rời khỏi cửa phòng, bên kia liền lén lút rời khỏi vương phủ.

Thượng Quan Thanh nhất định không thể tưởng tượng được, nàng sẽ ở hoàn cảnh đêm tối như mực này mà chơi trò bỏ nhà ra đi a.

Nàng muốn cho hắn khẩn trương một chút.

Không thể cứ để cho tên sư phụ kia thực hiện được! !

Nàng thì thật ra là không bài xích đồng tính luyến ái, nhưng mà, nàng bài xích người chơi trò đồng tính luyến ái lại chơi đến trên người phu quân của nàng.

Sĩ khả nhẫn cái gì không thể nhẫn!

Nàng Tô Tiểu Tiểu thật muốn nổi bão. ( _ tức điên _ )

Nàng không bao giờ muốn làm cái gì mà hiền thê lương mẫu nữa, càng làm lại càng không có địa vị! ! !

Thượng Quan Thanh, nàng và sư phụ chỉ có thể chọn một người thôi! !

Tô Tiểu Tiểu một đường rời đi này, vô cùng thuận lợi.

Bởi vì nàng nắm địa hình vương phủ vô cùng rõ ràng, bởi vậy gần đây, nàng cũng biết cả việc tên tuần tra giờ giấc trải qua như thế nào.

Vì thế, mới có thể thuận lợi như vậy an toàn như thế không có việc gì mà rời khỏi vương phủ.

Chẳng qua, sau khi Tô Tiểu Tiểu bước ra khỏi vương phủ rồi, nàng bắt đầu do dự .

Bình Thành này rất là to lớn nha.

Nhưng mà. . . . . .

Nàng nên đi như thế nào đây?

Tô Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, cuối cùng trong đầu nhớ tới chính là khuôn mặt của Tô Bạch công tử.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./dua-nang-ve-phu/chuong-271.html.]

Vì thế, ngay sau đó, gót chân Tô Tiểu Tiểu liền dựa theo trí nhớ buổi chiều hôm nay, đi đến ngõ nhỏ hẻo lánh kia.

Đi mất cũng không biết là bao nhiêu lâu, tóm lại khi Tô Tiểu Tiểu đã đói đến n.g.ự.c cũng dán vào sau lưng rồi, nàng mới đi tới bên trong cửa hàng của Tô Bạch.

Cũng vừa đúng lúc đó, Tô Bạch đang ra ngoài chuẩn bị đóng cửa hàng, hắn nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu, liền có chút giật mình.

Còn Tô Tiểu Tiểu nhìn thấy Tô Bạch thì lại là đôi mắt nước mắt lưng tròng a.

Câu đầu tiên mà nàng nói là. . . . .

“Tô Bạch. . . . . . ngươi có gì ăn không?” 

Nàng thật đáng thương a. . . . . .

Buổi tối còn chưa được nếm qua cái gì, đã bị Thanh đặt ở trên giường ăn đến không còn một mảnh. . . . . .

Sau đó lại cãi nhau. . . . . .

Cuối cùng Thanh lại còn bị tên sư phụ đáng giận kia kéo đi mất rồi!

Tô Bạch công tử tuy là giật mình, nhưng mà cũng vội vàng gật gật đầu.

“Nếu như vương phi không chê, chỗ ta còn có chút đồ ăn thừa, ta đi hâm nóng cho ngươi.”

Tô Tiểu Tiểu cảm động đến mức rơi lệ đầy mặt.

Loại cảm giác đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi này thật tốt. . . . . .

Chỉ có điều tốt thì tốt, Tô Tiểu Tiểu vẫn cảm thấy nàng phải cẩn thận xem xét một chút vị cô nương chán ghét nàng kia có ở nhà hay không. . . . . .

Nàng yếu ớt hỏi han: “Tô Bạch à, cái đó, Mạc Ngôn cô nương đã ăn cơm xong rồi sao?”

Tô Bạch cười cười, hắn liếc mắt một cái liền xem thấu suy nghĩ của Tô Tiểu Tiểu nha.

“Mạc Ngôn đã sớm ngủ rồi, vương phi yên tâm, nàng không có ở đây đâu. Đồ ăn cũng là ta tự mình làm, Mạc Ngôn nhất định không thể hạ độc đâu.”

Tô Tiểu Tiểu bị người ta liếc mắt một cái liền xem thấu tâm tư thì có chút ngượng ngùng.

Nàng gãi gãi đầu, liền đi theo Tô Bạch đi vào.

Qua một hồi lâu, Tô Bạch hâm nóng đồ ăn bưng ra.

Tô Tiểu Tiểu đã sớm đói đến mức biến thành quỷ dạng rồi, nhìn thấy đồ ăn thơm ngào ngạt, lập tức cực nhanh cắn xé, ăn đến vô cùng ngon miệng.

Thấy Tô Tiểu TIểu ăn đến mức vui vẻ, Tô Bạch cũng không khỏi nở nụ cười.

“Vương phi ăn đến mức vui vẻ như vậy, ta cũng không cần lo lắng nữa. Mới đầu ta còn lo lắng vương phi ăn cơm rau dưa sẽ không quen chứ.”

Nghe nói như vậy, Tô Tiểu Tiểu buông đũa xuống.

Nàng lắc lắc đầu, “Làm sao có thể chứ? Ta cũng xuất thân bình dân như vậy mà, chỉ có điều có được vận may bay lên cành cao làm phượng hoàng. Cơm rau dưa, chỉ cần là cơm là đủ rồi. Khó được Tô Bạch ngươi còn đi giúp ta hâm nóng đồ ăn, ta vô cùng cảm kích mới đúng.”

Dừng một chút, Tô Tiểu Tiểu bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, ánh mắt nàng bừng sáng thông suốt.

Loading...