Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản - Chương 40
Cập nhật lúc: 2024-08-01 07:12:10
Lượt xem: 181
Điền Chính tức giận nhìn con trai: “Con đúng là không có tiền đồ.”
Đứa nhỏ quay đầu, đưa lưng về phía cha mình, giả vờ không nhìn thấy.
Ông bà Điền cười ha ha.
Vui vẻ ăn sáng xong hai người đi vào phòng làm việc.
Điền Thanh nhìn lướt qua hot search trên mạng: “Hot rồi, đập búa thôi!”
“Lên.”
Một phút sau, cư dân mạng phát hiện Weibo của Quán ăn vặt nhà họ Lâm nổi tiếng có một bài đăng mới.
Bố cục chín hình ảnh đi kèm một câu: “Tôi không biết gạo cô bán có phải gạo tự nhiên nguyên chất hay không, nhưng tôi đảm bảo bằng chứng cô bôi nhọ tôi là thật!”
Vãi, có dưa mới!
Bấm xem hình, lịch sử chuyển khoản mua hot search phốt, ảnh chụp màn hình trò chuyện, hợp đồng quảng cáo bán gạo của Chị Vương nội trợ, ở giữa là văn kiện của luật sư Công nghệ kỹ thuật Hà Điền phát hành.
Búa thật xuất hiện, ai dám cạnh tranh.
Đám nông dân trồng dưa quanh năm hoạt động trên ruộng dưa đều kích động, các anh chị em, mau đến xem vả mặt!
“Đánh nhau, đánh nhau!”
“Đánh nhau con khỉ, đây là Quán ăn vặt nhà họ Lâm một cước đá bay Chị Vương nội trợ!”
“Nhìn thấy chưa, văn kiện của luật sư Công nghệ kỹ thuật Hà Điền, Quán ăn vặt nhà họ Lâm có quan hệ với nhà họ Điền.”
“Công nghệ kỹ thuật Hà Điền không đứng trong top ba thì cũng phải xếp vào top năm công ty Internet hàng đầu, chị Vương dám động đến Quán ăn vặt nhà họ Lâm bây giờ tới số rồi.”
“Tối qua tôi nói rồi, Màu vàng truyền thuyết đang rất hot tự nhiên lại bị phốt toàn mạng, chắc chắn là có kẻ giở trò sau lưng.”
“Chậc chậc, mỗi lần đảo ngược tình thế đều có người bí ẩn xuất hiện.”
“Đã sớm đoán được, người có gạo tơ vàng chắc chắn không phải người bình thường.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-40.html.]
Trên mạng ngày càng sôi sục, trong phòng làm việc Chị Vương nội trợ lại yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Các nhân viên phòng làm việc đều đang tự vả, xong rồi, lần này xong rồi, đừng nói tiền thưởng, ngay cả công việc có giữ được không còn không biết.
Chị Vương đã cố gắng liên lạc với Quán ăn vặt nhà họ Lâm nhưng không có ai trả lời. Nhiều lần trắc trở liên lạc với Công nghệ kỹ thuật Hà Điền, cuối cùng bên kia đã trả lời điện thoại, nói chuyện cũng rất lịch sự nhưng thái độ lại rất kiên quyết, không có chỗ cho sự thương lượng.
Điền Thanh cúp điện thoại: “Blogger kia đã liên lạc xin lỗi chúng ta, nói sẵn sàng bồi thường một triệu đồng, hy vọng chuyện này từ lớn hoá nhỏ.”
Lâm Hoài Hạ tựa lưng vào ghế máy tính: “Cậu phụ trách chuyện trên mạng, cậu xem đó mà làm.”
“Để tớ xử lý, lần này nhất định phải g.i.ế.c gà dọa khỉ, tránh khỏi sau này có người ghen ghét cậu đến phát điên mà làm bừa.”
Chị Vương bị sóng gió đuổi đi, Quán ăn vặt nhà họ Lâm thu hút được một lượng lớn fan hâm mộ, những bà chủ A khác vừa ăn dưa hóng chuyện vừa ghi nhớ Quán ăn vặt nhà họ Lâm không dễ chọc.
Buổi chiều, Điền Thanh và Lâm Hoài Hạ trở lại thị trấn Liễu Giang, việc đầu tiên Điền Thanh làm khi về đến nơi là lôi kéo Lâm Hoài Hạ đi xem kho thóc.
Hina
Lâm Hoài Hạ mở cửa phòng chứa đồ: “Phần lớn đều ở đây.”
Điền Thanh rất thích ánh vàng rực rỡ của thóc trong kho: “Đừng đứng đó nữa, mau xát vỏ đi.”
“Không cần gấp như vậy, giáo sư Vệ vẫn chưa liên lạc với tớ.”
Giáo sư Vệ chính là ông già đã giúp làm kiểm tra ngày hôm qua.
“Chưa liên lạc chắc là ông ấy vẫn chưa làm việc xong.”
Điền Thanh còn chưa dứt lời, điện thoại của Lâm Hoài Hạ đã vang lên.
“Chào buổi chiều, giáo sư Vệ.” Lâm Hoài Hạ liếc nhìn Điền Thanh.
Điền Thanh hạ giọng: “Cứ nói đi.”
“Mua thóc của tôi?”
Điền Thanh không nhịn được nữa, ném điện thoại và túi xách xuống đất, xúc đầy chậu thóc đổ vào máy xát gạo.
Giáo sư Vệ cũng không thể chờ đợi nữa, biết cô ở thị trấn Liễu Giang liền hẹn chiều nay tới lấy thóc. Lâm Hoài Hạ đồng ý cho ông ấy năm trăm cân, giáo sư Vệ vô cùng biết ơn, không ngừng khen cô là thanh niên tốt của quốc gia.