Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản - Chương 79
Cập nhật lúc: 2024-08-02 08:33:48
Lượt xem: 157
Tiểu Vũ cười he he: “Trong tình hình dịch bệnh, có thể tìm được công việc trả lương đúng hạn đã không dễ dàng, nói gì đến được tăng lương. Anh biết không? Bà chủ trực tiếp tăng gấp đôi tiền lương cho em!”
Bắt đầu từ tháng này, rau trong nông trường bắt đầu được bán, Đỗ Duy tính toán giá rau trong nông trường, sau đó nghĩ đến tiền hoa hồng bà chủ hứa cho mình, có khi tiền lương tháng này sẽ vượt quá sáu con số.
Đỗ Duy cũng không nhịn được vui mừng. Trồng rau, một năm kiếm được một triệu tiền lương không phải là mơ, nói ra chắc chắn người khác sẽ bảo anh ấy khoác lác.
Bạch Vũ: “Ai da, em muốn đến thị trấn Liễu Giang làm việc quá đi.”
Đỗ Duy nắm tay bạn gái đi xuống dưới lầu phòng trọ: “Bây giờ bà chủ đang tiết kiệm chi tiêu, từ chức chắc chưa đến một tháng, em làm xong thủ tục thì đến.”
“Ừm.”
Nhà ở thị trấn Liễu Giang rất rẻ, anh ấy dự định cuối tháng nhận được lương thưởng sẽ mua một mảnh sân nhỏ ở thị trấn Liễu Giang, như vậy có thể sống thoải mái hơn một chút.
Bạch Vũ vội vàng gật đầu: “Sân nhà tổng giám đốc Lâm cũng rất đẹp, chúng ta chọn nhà nào như thế, thoải mái hơn nhà lầu nhiều.”
“Chờ cuối tháng anh có tiền lương thì mua!”
Đôi tình nhân trẻ đều mong mỏi quán ăn vặt nhà họ Lâm ngày càng phát triển và kiếm được nhiều tiền hơn, như vậy bọn họ cũng có thể có một tương lai tươi sáng.
Thứ hai, chín giờ sáng, lãnh đạo công ty nhận được đơn từ chức của Lâm Tùy Tâm đúng giờ, hội chứng thứ hai lập tức sợ hãi biến mất.
Trời đất, chuyên gia tạo thu nhập trong nhóm muốn từ chức? Là vì tiền không đủ hay vì công việc không vui? Chuyện gì cũng có thể thương lượng mà.
Lâm Tùy Tâm nhún nhún vai: “Không liên quan gì đến công ty, tôi dự định khởi nghiệp, nếu làm ăn thất bại còn phải xin lãnh đạo thu nhận lại.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-79.html.]
Lãnh đạo đau lòng không thôi: “Tiểu Lâm à, cậu làm chuyến này phải biết chứ? Tình hình dịch bệnh toàn cầu tồi tệ, nền kinh tế suy thoái trầm trọng, bây giờ khởi nghiệp lấy đâu ra lãi?”
Lâm Tùy Tâm tươi cười lộ ra tám chiếc răng: “Lãnh đạo, tôi là người không nhìn thấy thỏ không thả chim ưng.”
Cũng tốt, trước khi từ chức quảng cáo Quán ăn vặt nhà họ Lâm cho các lãnh đạo, đồng nghiệp thêm một lần đi.
Hóa ra Lâm Tùy Tâm đã quảng cáo dầu ớt của Quán ăn vặt nhà họ Lâm cho mọi người, mặc dù Lâm Tùy Tâm không nói rõ nhưng mọi người đều biết anh ấy có quan hệ thân thiết với chủ cửa hàng, ai mà ngờ đây là cả nhà bọn họ hợp vốn kinh doanh.
Lâm Tùy Tâm từng thực hiện nhiều dự án đầu tư mạo hiểm, biết rõ cách thực hiện một dự án thành công, xét từ nhiều chỉ tiêu đánh giá khác nhau, tương lai phát triển của Quán ăn vặt nhà họ Lâm rất tươi sáng.
“Trái cây và gạo tơ vàng lần trước cậu mang đến…”
“Là nông trường của em gái tôi sản xuất.”
Có sản phẩm chủ lực, sản phẩm chủ lực còn có mức độ phổ biến nhất định trên thị trường, mấu chốt chính là sản phẩm độc quyền. Ánh mắt lãnh đạo sáng rực lên: “Tiểu Lâm, nếu không còn là đồng nghiệp thì vẫn có thể là nhà đầu tư mà, sao rồi, Quán ăn vặt nhà họ Lâm có cân nhắc bỏ vốn đầu tư không?”
Đầu tư bỏ vốn thì không, em gái anh ấy đang ôm một con gà mái vàng, không thiếu tiền.
Lâm Tùy Tâm hành động nhanh chóng, bàn giao khách hàng và thông tin, sau khi rời công ty, anh ấy cống hiến hết mình vào việc xây dựng nhà máy.
Khoảng thời gian này, anh ấy sống ở thị trấn Liễu Giang. Mỗi buổi sáng Lâm Hoài Hạ thức dậy chuẩn bị mở cửa, anh ấy cũng rời giường, ăn sáng xong liền đến công trường.
Hina
Tưởng Đình và Bạch Vũ từ chức xong cũng đến đây.
Tưởng Đình là người có kinh nghiệm, cô ấy không chỉ quản lý sổ nợ chung của nhà máy mà còn chịu trách nhiệm tuyển dụng nhân viên.
Sau khi nhà máy được xây dựng và vượt qua đợt kiểm tra nghiệm thu, các loại thiết bị khác nhau lần lượt được đưa vào làm việc.