Dùng Mạng Sống Để Thề - Chương 7. Ta Thật Sự Hối Hận Vì Đã Cứu Ngươi
Cập nhật lúc: 2024-03-17 22:03:00
Lượt xem: 85
Ta buông tay ra, chiếc trâm cài dính m.á.u rơi xuống đất phát ra âm thanh giòn giã.
Ta thậm chí còn không còn sức lực để biện minh, đành chán nản lùi lại hai bước.
Ta nhìn Hạ Mộng Ngọc, không hiểu tại sao nhưng ta có thể cảm nhận được 1 nụ cười nhạt trên khuôn mặt trắng bệch của cô ấy.
Lúc này trong tâm trí ta chỉ thốt ra một câu: Đế Trường Thanh đã khiến mọi người trong cung điện này phát điên.
Khoảnh khắc tiếp theo, một lực tấn công cực mạnh ập đến.
Ta bị Đế Trường Thanh 1 chưởng giận dữ đánh bay, nặng nề ngã xuống đất, nôn ra một ngụm máu.
Phất Liễu ngoài cửa hoảng sợ chạy tới muốn đỡ ta dậy.
Giọng nói tăm tối của Đế Trường Thanh vang lên.
"Không ai được phép giúp ả ta!"
Ta nhìn Đế Trường Thanh, ánh mắt chàng tối sầm: “Quỳ ở đó cho ta, cho đến khi Mạnh Ngọc bình an vô sự!”
Ta quỳ trước cung Vị Ương, nhìn các thái y tới lui.
Không biết qua bao lâu, chàng bước ra khỏi cửa cung điện.
Chàng bước tới chỗ ta và cười khẩy:
"Là bởi vì ngươi cho rằng mình không thể chết, nên mới hoàn toàn không kiêng nể mà thách thức điểm mấu chốt của ta đúng không?"
Tim ta chợt nhói đau, ta mở miệng rồi lại im lặng.
Chàng không tin ta chút nào, bất kỳ lời giải thích nào của ta cũng chỉ khiến ta trông giống như một ả hề hèn hạ, ác độc và ghen tị.
Thấy ta im lặng, Đế Trường Thanh mặt mũi tối sầm, ánh mắt chậm rãi dời về phía sau ta.
Chàng nhẹ nhàng nói: “Ngươi không thể chết, còn tỳ nữ này thì sao?”
Ta lạnh toát sống lưng, nhìn về phía sau.
---- Đó là Phất Liễu.
Đế Trường Thanh mỉm cười:
"Tiện tỳ này đã không ngăn cản được ngươi, để cho ngươi phạm phải sai lầm trầm trọng, vậy tiện tỳ này sẽ phải thay ngươi gánh chịu hậu quả!"
Tim ta run lên, toàn thân run bần bật, ta không thể tin được nhìn chàng.
"Không, Đế Trường Thanh, đừng..."
Đế Trường Thanh vẻ mặt lạnh lùng tàn nhẫn: "Lôi ả xuống, loạn côn đánh chết!"
Thị vệ phía sau đi tới kéo Phất Liễu đứng dậy.
Phất Liễu mặt đầy hoảng sợ, rưng rưng nước mắt, nhưng cô ấy vẫn cúi xuống quỳ lạy ta: "Thần nữ, nô tỳ không thể phục vụ người nữa, xin người hãy tự chăm sóc bản thân!"
“Phất Liễu, đừng—”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./dung-mang-song-de-the/chuong-7-ta-that-su-hoi-han-vi-da-cuu-nguoi.html.]
Ta muốn lao ra ngoài, nhưng bị Đế Trường Thanh giữ chặt, ấn ta quỳ dưới đất..
Tiếng kêu thảm thiết của Phất Liễu vang lên bên ngoài, khiến trái tim ta như bị d.a.o đ.â.m vào, toàn thân run lên.
"Đế Trường Thanh, xin ngươi thả nàng đi." Ta nắm lấy Đế Trường Thanh quần áo, liều mạng cầu xin: "Muốn ta làm gì thì làm! Làm ơn thả nàng đi!"
Nước mắt đã nhòe đi, Đế Trường Thanh cúi đầu nhìn ta, sắc mặt càng lạnh lùng hơn.
“Một tỳ nữ hèn mọn cũng đáng để được ngươi van xin như vậy sao.”
Ta không ngừng cầu xin: “Đế Trường Thanh, xin ngươi, nếu ngươi muốn trừng phạt, hãy trừng phạt ta, xin đừng làm hại nàng ấy…”
Đế Trường Thanh vẫn bất động.
Bên ngoài, tiếng của Phất Liễu ngày càng nhỏ dần cho đến khi hoàn toàn im bặt
Ngoài cửa vang lên giọng khàn khàn của thị vệ: "Bệ hạ, người đã chết."
Ta đột nhiên mất đi sức lực, buông bàn tay đang nắm góc áo ra, đầu óc ta trống rỗng: “Chết rồi…”
Đế Trường Thanh vẻ mặt lạnh lùng tiến lại gần ta: "Ngươi thấy không? Cô ta vì ngươi mà chết."
Ta ngước mắt lên nhìn hắn, lúc này ta cảm thấy tim mình như bị d.a.o cứa vào.
Giống như bị đẩy xuống dưới nước, lồng n.g.ự.c bị nước từ mọi phía tràn vào nghẹn ngào, phổi đau nhức nhưng không thể thở được.
Đột nhiên, một ngụm vị ngọt tanh trào ra từ cổ họng ta, m.á.u đỏ sậm phun ra khắp sàn nhà.
Tầm nhìn của ta tối sầm lại, mất đi ý thức.
—————-
Ta được Hoàng đế Trường Thanh đưa về Phất Tinh Điện.
Sau khi tỉnh lại, ta vô thức gọi: “Phất Liễu!”
Giọng nói nhàn nhạt của Đế Trường Thanh từ bên cạnh truyền đến.
“Phất Liễu của ngươi đã chết, có cần ta mang t.h.i t.h.ể của cô ta đến xem không?”
Ta chỉ cảm thấy tay chân lạnh buốt.
Hồi lâu, ta ngước mắt nhìn hắn, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng giọng vẫn khàn khàn khó chịu.
"Được rồi, đem nàng ấy tới đây cho ta xem."
Đế Trường Thanh hơi nhướng mày, nhìn ta chăm chú một lúc rồi nhếch khóe miệng lên một cách xấu xa.
"Đã muộn rồi, tiện tỳ đã bị ném vào hố chôn tập thể!"
Ta nắm chặt tay, một cảm giác tuyệt vọng tràn ngập trong lòng, mỗi lời hắn nói như một hòn đá to nặng đ.â.m vào tim ta, khiến ta đau khổ.
Một lúc lâu sau mới buồn bã cười: “Đế Trường Thanh, ta thật sự hối hận vì đã cứu ngươi!”
————————