Duyên Phận - Chương 13
Cập nhật lúc: 2025-04-18 11:11:36
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
Cập nhật lúc: 2025-04-18 11:11:36
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
Trần Minh Tuấn đỡ cô bước vào nhà vệ sinh cho cô rồi đi ra ngoài mang ghế cho cô.
Cô nghi ngờ nhìn anh hỏi:“anh muốn tự mình gội cho tôi sao?”
Cảm mơn các bạn đã đọc truyện của bé Ú rất nhiều ạ, bấm theo dõi mình để được đọc truyện mới nhất ạ 🥰🥰🥰
“ đúng vậy, hộ lý hiện tại đang bận rồi”
“ được rồi”
15 phút sau....
Cô thoải mái bước ra khỏi phòng tắm, ngồi trên giường đợi anh giúp cô sấy khô tóc.
“ bác sĩ Trần, anh từng yêu mấy lần rồi”
“ yêu đơn phương sao?”
“ đúng vậy”
“ vậy anh chưa bày tỏ sao?”
“ chưa”
“ cô ấy thế nào?’
“ giống mèo con rất sợ người lạ”
“ cô ấy cũng là bác sĩ sao?”
“ không phải”
“ anh đơn phương bao lâu rồi”
“ 7 năm 11 tháng 25 ngày”
“ anh nhớ từng ngày luôn à”
“ xong rồi, em nghỉ ngơi đi”
Cô không ngờ mình lại có thể nhìn thấy nam chính ngôn tình ngoài đời thật, yêu đơn phương hơn 7 năm mà lại còn nhớ từng ngày, chứng tỏ đã yêu cô ấy bao nhiêu mới có thể nhớ rõ từng ngày như vậy.
Cô cũng nhìn thấy chính mình trong bóng dáng của anh, dù sao anh còn có thể nhìn thấy người còn cô....
Cô thở dài không nghĩ tới chuyện này nữa, hiện tại cô vẫn còn chuyện phải làm, đó là mẹ cô.
Sáng nay bà gọi nói ngày mai sẽ qua đây thăm cô thậm chí đã mua vé máy bay xong xuôi hết rồi.
Cô cau mày nhìn anh đang xem máy tính bên giường bên cạnh:“ bác sĩ Trần, ngày mai tôi có thể xuất viện không?”
Trần Minh Tuấn ngẩng đầu nghiêm túc nói:“ không thể, có chuyện gì sao”
“ mẹ tôi đi chuyến bay 10 giờ qua đây thăm tôi”
“ em vẫn chưa nói chuyện em nằm viện sao”
“ đúng vậy”
“ em vẫn chưa thể xuất viện được, phải ở thêm ít nhất ba ngày nữa”
“ được , tôi biết rồi”
“ có cần ngày mai tôi đón dì giúp em không?”
“Không cần, tôi gọi taxi cho mẹ tôi được rồi”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./duyen-phan/chuong-13.html.]
“ từ sân bay tới đây quãng đường khá xa đấy”
“... tôi biết”
“ được rồi, tôi đi đón dì giúp em dù sao ngày mai tôi cũng không đi làm”
“ nhưng mà đi tầm hơn 1 tiếng lận đấy”
“ không sao, em đưa số điện thoại cho tôi ngày mai tôi sẽ đi, cứ quyết định vậy đi”
“ cảm ơn anh”
Giữa trưa cô cũng nhìn thấy mẹ Giang tức giận bước vào phòng bệnh, cô cũng sẵn sàng tinh thần chịu trận, nhưng mà không giống cô nghĩ trước đó.
“ Tiểu My, con muốn mẹ tức ch.ết phải không?”
“ không phải, mẹ con sai rồi” cách tốt nhất bây giờ cô phải nhanh chóng nhận lỗi trước cơn bùng nổ của mẹ Giang.
Mẹ Giang thở dài ngồi xuống, lo lắng hỏi:“ bây giờ con còn đau không?”
“ mẹ không đau nữa”
Trần Minh Tuấn lo cô sẽ bị mắng đành lên tiếng :“ dì cô ấy hồi phục khá tốt, qua vài ngày nữa sẽ xuất viện”
“ đúng vậy đó, mẹ không tin chẳng lẽ không tin bác sĩ sao?”
“ mấy ngày này làm phiền cậu rồi”
“ không sao đâu, dì ngồi đây với cô ấy đi con đi mua đồ ăn cho hai người”
Trần Minh Tuấn rời đi, mẹ Giang liền liếc mắt nhìn đứa con gái không tim không phổi đang cười ngốc trên giường. Dù sao con gái cũng còn đang bệnh bà cũng không muốn mắng cô làm gì, hiện tại đã không có gì nghiêm trọng rồi nói vì được nữa bây giờ, quan trọng nhất là quá thính dưỡng thương trong mấy ngày này.
Hôm nay mẹ Giang sẽ ở lại với cô, anh cũng mang đồ rời đi nhưng không về nhà mà dời xuống phòng làm việc, dù không ở cạnh cô nhưng ở dưới lầu cũng như bỏ bốn lên năm cũng giống như ở cạnh cô rồi.
Mấy ngày mẹ Giang ở cạnh, cô còn cảm thấy ánh mắt sắc bén của bén nhìn chằm chằm vào cô giống như hiện tại cô đang rửa vết thương, bà đứng dưới chân nhìn chằm chằm vào vết thương.
“ cô y tá vết tích này có cần cắt chỉ không?”
“ chỉ này phải quay lại bệnh viện cắt sau nửa tháng nữa thì sẽ không còn vấn đề gì nữa”
“ mẹ không sao rồi, mẹ đi làm thủ tục xuất viện đi”
“ Tiểu Trần làm thủ tục rôi, con không cần lo”
Cô không biết tại sao chỉ mới mấy ngày mà mẹ Giang đã thuận miệng kêu “ tiểu Trần” như vậy, còn tưởng hai người quen nhau từ lâu rồi vậy.
Sau cả tuần ở lại cô ở bệnh viện cuối cùng cũng về nhà nhưng lại bị hạn chế vận động chỉ có thể nằm trên giường dưỡng thương tránh đi lại nhiều. Chuyện này cũng không có gì khó quá đối với cô, thậm chí rất hợp ý với cô.
Có thể về nhà đương nhiên sẽ tốt hơn ở bệnh viện rất nhiều lại không cần mỗi ngày đều ngửi thấy mùi thuốc khuẩn trùng trong không khí.
Mẹ Giang sắp xếp lại đồ đạc xong xuôi trong phòng liền đi ra nhìn vào bếp thấy bóng lưng thẳng tắp của anh, liền vui vẻ nói:“ Tiểu Trần, vất vả cho cháu rồi”
“ không vất vả ạ, dì dọn dẹp xong rồi sao ạ”
“ xong rồi, để bác giúp cháu”
“ không cần đâu, bác ra ngoài ngồi nghỉ đi, cháu sắp làm xong rồi”
“ được, vậy bác vào phòng xem Tiểu My một lát”
“ được”
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.