Duyên Phận - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-04-12 13:12:27
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
Cập nhật lúc: 2025-04-12 13:12:27
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
CHƯƠNG 8
“ đưa người nhà đến”
Sau khi bác sĩ nội trú kiểm tra xong liền rời đi,anh cũng không quên đi ra bên ngoài lấy chai đường cho cô.
Trong phòng bệnh yên tĩnh ,lâu lâu ở bên ngoài sẽ có còi xe cứu thương reo lên, cho đến khi mặt trời ngoi lên từ sau các tòa nhà cao tầng những ánh nắng ban mai cùng với hạt sương trên phiến lá , trong phòng cô gái trên giường bệnh từ từ mở mắt ra vẫn còn mơ màng nhìn trần nhà.
Cô vừa mở mắt ra đã ngửi thuốc khử trùng ập thẳng vào khoang mũi , làm người ta cảm giác khó chịu, cảm nhận được cái tay được cái gì đó bao phủ rất ấm áp,không nhìn thấy thôi vừa nhìn thấy cô cảm giác mình vẫn còn thuốc trong người mới có ảo giác, chú của Nhã Hân lại đang nắm tay mình trong khi ngủ.
Cô định rút tay ra thì liền thấy người đáng lẽ ra đang ngủ lại mở mắt ra nhìn mình, bốn mắt nhìn nhau, anh liền buông tay mặt không thay đổi : “ em muốn uống nước không”
Chưa đợi cô trả lời anh đang đưa ly nước đến bên miệng còn tinh tế chuẩn bị thêm cái ống hút đưa đến bên miệng, nước đã dâng tới bên miệng cô hông có lý do nào từ chối chỉ việc mở miệng ra uống.
Trần Minh Tuấn đứng thẳng lưng để ly nước về chỗ cũ : “ em có cần gọi ai đến chăm sóc em mấy ngày này không”
“ đợi một lát nữa”
Cô không biết gì về giải phẫu ruột thừa cần lưu ý những gì, nên nhìn anh hỏi: “sau khi phẫu thuật tôi cần lưu ý những gì”
Trần Minh Tuấn đi qua chỉnh giường len cao cho cô thoải mái hơn,thấp giọng nói: “ngày đầu tiên chỉ có thể uống nước lọc, sau khi bài khí có thể ăn ít cháo hoặc thức ăn lỏng nhưng không thể ăn đồ dầu mỡ tạm thời chỉ có thể ăn thanh đạm một thời gian”
“nằm đây trong bao lâu?”
“ năm đến bảy ngày,tùy theo tình trạng sức khỏe của em mà xem xét”
Cô thở dài; “ anh có thấy điện thoại của tôi ở đâu không”
Trần Miinh Tuấn kéo ngăn tủ cạnh giường ở trong đó có ví tiền với điện thoại của cô, anh lấy điện thoại đưa cô: “ tôi ra ngoài môt lát”
Cô trầm ngâm nhìn dãy số của mẹ một lâu vẫn kéo xuống bên dưới, chỉ đổ vài tiếng chuông đã có người nhận máy, do dự hỏi; “ em mua vé mấy giờ?”
“4 giờ chiều á, có chuyện gì không chị”
‘ cũng không có gì, chỉ định nhờ em khi nào về ghé nhà chị lấy ít đồ cho chị'
“Được chị gửi địa chỉ cho em rồi em mang đến cho chị”
“ được”
Cô tắt cuộc gọi rồi nhanh chóng gửi đồ cần thiết nhờ cậu mang vào sẵn chia sẽ định vị cho cậu,dù gì cô cũng đâu biết mình hiện tại đang ở bện viện nào mà nói,
Rất nhanh chuông điên thoại lại reo lên cô không cần nghe cũng biết ai đang ở đầu bên kia, nhận máy giơ điên thoại ra xa một chút tránh còn trẻ mà đã bị điếc: “alo'
“ Giang Tiểu My, sao mày lại ở bệnh viện” dù đã dời điện thoại ra xa nhưng cô vẫn bị ù tai bởi tiếng hét của điện thoại truyền đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./duyen-phan/chuong-8.html.]
“ không có gì nghiêm trọng, chỉ bệnh vặt thôi”
“bệnh vặt mà mày nằm viện sao, nói rút cuộc bị làm sao”
“ mổ ruột thừa'
“ mày còn coi tao là bạn không hả còn có mày coi Dương là trợ lý của mày không hả, đó là bệnh vặt của mày sao”
“ hiện tại không sao rồi, yên tam đi chưa ch.ết được”
“ tao không nói với mày nữa , tụi tao sẽ mua vé sớm nhất về với mày, đợi tao về xử mày sau”
“tút tút tút”
Cô thở dài để điện thoại lên tên đầu tủ rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô đã không nhớ từ khi nào mình đã làm quen với việc luôn làm mọi thứ một mình,cô ngỡ mình đã quen với cuộc sống như vậy từ lâu, nhưng bây giờ mọi thứ đã dần thay đổi...
Trần Minh Tuấn đẩy cửa bước vào trên tay còn xách thêm một vài cuốn sách: “ gọi xong rồi sao?”
“ đúng vậy”
“ tôi có mang vài quyển sách cho em đọc đỡ chán, em muốn xem thử không?”
Cô nhìn mấy quyển sách do chính cô đã phiên dịch từ mấy năm trước,đưa mắt nhìn anh hỏi: “ anh cũng đọc tiểu thuyết sao?”
“ tôi không thể đọc sao”
“ không phải, chỉ không nghĩ người bận rộn như anh sẽ đọc mấy thể loại này”
“ lâu lâu có thời gian sẽ đọc giải trí”
Cô lấy quyển “Nhớ” là quyển đầu tiên xuất bản cũng đã lâu lắm rồi cô mới đọc lại quyển này, nó làm cô nhớ lại hồi mới xuất bản không bán chạy tại thời điểm đó , vì cô là người chân ướt chân ráo mới vào nghề lại không có nhiều tác phẩm nổi tiếng như người khác, phải mất cả mấy tháng mới có thể bán hết 50 quyển, bán khá chậm so với mấy tác phẩm khác.
Nhưng cô lúc đó đã rất vui mừng khi nghe nói đã bán hết sách ở cửa hàng thậm chí còn nhận thêm vài tác phẩm trong tháng đó, suốt thời gian đó cô luôn dành rất nhiều thời gian ở nhà để nộp bản thảo.
Trần Minh Tuấn lấy mấy quyển còn lại để qua tủ: “ tôi có gọi cho Nhã Hân, lát nữa nó sẽ đến”
“ tối qua cảm ơn anh,nếu không có anh tôi không biết phải làm sao nữa”
“ không cần cảm ơn tôi, đó cũng là trách nhiệm của tôi mà”
Trần Minh Tuấn nhìn giờ trên điện thoại ngẩng đầu nói: “lát nữa tôi sẽ xuống dưới phòng làm việc, em có gì thì có thể gọi cho tôi bất kỳ lúc nào'
Cảm mơn các bạn đã đọc truyện của bé Ú rất nhiều ạ, bấm theo dõi mình để được đọc truyện mới nhất ạ 🥰🥰🥰
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.