Duyên Phận - Chương 9
Cập nhật lúc: 2025-04-18 11:10:45
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
CHƯƠNG 9.
Cô lắc đầu:“ tôi đâu thể làm phiền anh làm việc được, ở đây có y tá rồi , có gì tôi sẽ gọi y tá”
Anh miễn cưỡng gật đầu cũng không thể ép cô .
Cốc cốc cốc.
“ để tôi đi mở cửa'
Trần Nhã Hân thấy người ra mở cửa thì giật mình thậm chí tưởng mình đi nhầm phòng, ngơ ngác ngước đầu nhìn số phòng, nhìn anh hỏi; “ sao chú ở đây?’
Anh nghiêng người cho Trần Nhã Hân bước vào, lạnh nhạt nói: ‘ cháu nói xem”
“ chẳng hai người ....”
Cô thở dài nhìn Trần Nhã Hân nói : “ không phải như mày nghĩ đâu , tao với chú mày là hàng xóm”
“ hàng xóm”
Trần Minh Tuấn giơ tay lên vỗ vào đầu Nhã Hân nói; “ cháu đến thì ở lại chăm sóc cho cô ấy đi, chú tới giờ vào làm rồi”
“ à đúng rồi, tối nay chú nhớ về nhà đấy”
Cảm mơn các bạn đã đọc truyện của bé Ú rất nhiều ạ, bấm theo dõi mình để được đọc truyện mới nhất ạ 🥰🥰🥰
“ biết rồi” anh nhìn cô nhẹ giọng nói; “ em cần gì cứ nói với con bé, đừng vận động nhiều quá cẩn thận vết thương ở bụng”
“ tôi biết rồi, anh đi đi”
Sau khi anh rời đi,Trần Nhã Hân không kiềm được tò mò ngồi lên giường hỏi; “ nói đi, mà với chú tao có quan hệ gì”
“ hàng xóm giúp đỡ lẫn nhau”
“ thật sao? Tại sao tao không biết chú ấy có nhà ở đó chứ”
“ tao không biết , mày muốn biết thì đi hỏi chú mày đi, đừng hỏi tao”
Trần Nhã Hân nhìn khắp phòng không thấy ai nữa thì nhíu mày hỏi: “ Thành Dương đâu”
“ đang ở thành phố B”
‘ mày chỉ một mình ên đến đây làm phẫu thuật ?”
“ còn chú mày nữa”
Nhã Hân tức giận đứng dậy nói: ‘ mày xảy ra chuyện lớn như vậy mà không báo cho tao một tiếng nào, mày còn coi tao là bạn không”
“ chẳng phải đau quá nên quên mất sao, với lại chú mày đã gọi cho mày biết rồi sao, đừng giận nữa mà”
‘ tao tức mày thiệt chứ, có gì cũng không báo cho bạn bè một tiếng hết'
“ thôi mà,lần sau có gì tao sẽ gọi điện thoại cho mày trước tiên được chưa”
Chỉ một buổi sáng thôi mà phòng bệnh đã xuất hiện thêm vài người bạn thân đến thăm bệnh còn trò chuyện rôm rả không còn yên tĩnh như lúc sáng nữa, hoàn toàn nhờ vào công lao của Nhã Hân.
Sau khi hết bệnh nhân trước phòng khám, y tá nhìn người đàn ông vẫn còn đang ngồi trước máy tính chăm chú xem bệnh án, không kiềm được nữa lên tiếng: “ Bác Tuấn đã hết bệnh nhân rồi anh có muốn đi ăn trưa không'
‘ cô đi đi,lát nữa tôi đi sau”
‘ được rồi tôi đi trước vậy”
Trần Minh Tuấn xem xong bệnh án cũng tắt máy tính đứng dậy đi ra khỏi phòng ,hướng về phía thang máy đi lên tầng 5.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./duyen-phan/chuong-9.html.]
Anh đứng trước phòng nhìn qua ô cửa kính nhỏ trên cửa nhìn vào bên trong thấy cô đã ngủ cũng không gõ cửa, quay người đi xuống.
Buổi chiều Thành Dương cùng biên tập Mai đẩy cửa bước vào.
Biên tập Mai nhìn sắc mặt tái nhợt của cô thì nuốt xuống những lời trách móc qua điện thoại, lo lắng hỏi; “ em thấy sao rồi, bác sĩ nói thế nào?’
Cô cười nhẹ: “không sao, qua vài ngày nữa có thể xuất viện rồi, chị đừng lo'
Thành Dương đặt đồ đạc trên tay xuống, nhìn Trần Nhã Hân ngồi đối diện gật đầu rồi nhìn thấy quyển sách trên tay cô lên tiếng hỏi:“sao quyển sách này lại ở đây?”
Cô đóng sách lại rồi bình thản nói:“Trần Minh Tuấn cho chị mượn”
“ Của chú ấy?”Nhã Hân giật mình hỏi.
“ là ai vậy?” Biên tập Mai ngơ ngác nhìn Thành Dương bên cạnh“ anh cũng biết sao?”
Thành Dương nhìn Nhã Hân nói:“ là hàng xóm kiêm chú của chị ấy”
“ Mày không biết sao?”Cô nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Nhã Hân rồi lên tiếng :“ chính anh ấy đưa cho tao còn mấy quyển nằm trong tủ
Trần Nhã Hân lắc đầu :“ tao chỉ biết chú ấy rất thích đọc sách về y học thôi , chứ chưa bao giờ nghe nói còn có sở thích này”
Biên tập Mai:“ Đây là quyển đầu tiên xuất bản đã ngừng bán mấy năm rồi, không ngờ anh ta cũng mua được”
Cô :“ đây là sở thích của mỗi người thôi”
Nhã Hân cười gian xảo nói:“ Tiểu My có khi nào sau khi mày về chung nhà với tao không”
“ có ý gì”
Nhã Hân :“ thì mày sau này có khi nào trở thành thím nhỏ của tao không?”
Cô bật cười, vỗ vai nó:“ mày điên à, sao có thể”
Biên tập Mai :“ sao lại không, em đừng nói sớm quá kẻo bị vả mặt đấy”
Nhã Hân :“ đúng đấy, chú ấy vừa có tiền vừa đẹp trai, lại ở cạnh nhà mày nữa, còn là chú ruột của tao nữa hai người cũng có duyên đấy chứ”
Côlắc đầu cụp mắt nhìn quyển sách trên tay: “ mọi người đừng suy nghĩ lung tung, sẽ không có chuyện đó đâu”
Nhã Hân thở dài nói :“ được rồi, tao chỉ nói giỡn thôi”
Biên tập Mai :“ tối nay chị ở lại đây với em ấy, Nhã Hân em cũng về nghỉ ngơi đi”
Nhã Hân gật đầu :“ vậy nhờ chị vậy” nhìn cô nói:“tao về đây, mai tao lại ghé”
“Được “
Nhã Hân đi rồi cô nhìn Biên tập Mai nói:“ em ở đây có y tá được rồi, với lại em vẫn chưa ăn được, hai người về nghỉ ngơi đi, đi cả ngày rồi”
Biên tập Mai vỗ nhẹ lên tay nói:“ cũng phải có người ở lại với em chứ, chị không sao”
Cô nhíu mày nói :“ chị không định về tòa soạn sao, em không sao mà, hai người đi về nghỉ ngơi đi”
Thành Dương thấy vậy vỗ vai biên tập Mai rồi lên tiếng :“ được rồi, vậy tụi em về trước, ngày mai lại đến thăm chị”
“ đi đi, về nghỉ ngơi đi đã đi cả ngày rồi”
“ vậy tụi chị đi đó”
“ ừm, đi đường cẩn thận