Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt - 455
Cập nhật lúc: 2025-02-09 22:02:19
Lượt xem: 68
Đây không chỉ là nhược điểm ban đầu của thành Phong Thổ, mà rất nhiều căn cứ khác cũng có vấn đề tương tự.
Nhưng bằng phương pháp của Thẩm Quả Quả, có thể đào tạo được những người làm chính trị.
Những người này, chỉ cần có năng lực, từng bước thăng tiến, chỉ trong vài năm sẽ có thể loại bỏ hoàn toàn các gia tộc chiếm ghế mà không làm việc.
Tề Đông Phương kích động đến mức toàn thân run rẩy.
Ông vốn đã chuẩn bị sẵn sàng, lên kế hoạch dùng vài chục năm để thực hiện việc này một cách từ từ.
Nhưng Thẩm Quả Quả chỉ cần một bước là cải cách giáo dục, đã có thể giải quyết vấn đề.
“Tất nhiên, các môn học này đều cần giáo viên tương ứng. Trước khi cải cách giáo dục, việc đầu tiên chúng ta phải làm là đào tạo giáo viên đủ tiêu chuẩn.”
“Không chỉ kỹ năng chuyên môn phải đạt yêu cầu, mà phẩm chất đạo đức cũng cần phải đạt.”
Thẩm Quả Quả nhắc nhở.
“Cô nói đúng lắm, Quả Quả.”
Từ giây phút này, Tề Đông Phương hoàn toàn tâm phục khẩu phục Thẩm Quả Quả.
Nghĩ lại ban đầu, hai người còn ở trong giai đoạn đề phòng và lợi dụng lẫn nhau, sau đó là giai đoạn cùng nhau phát triển dựa vào nhau. Từ khi Thẩm Quả Quả trở về từ căn cứ Liên bang, Tề Đông Phương đã hoàn toàn bị thuyết phục bởi Thẩm Quả Quả.
Lỗ Âm lén lau nước mắt, mắt đỏ hoe, nói: “Cô giáo Quả Quả, tôi… trường học ở Tân Thành này, để cô làm hiệu trưởng nhé.”
“Không không không!”
Thẩm Quả Quả hoảng sợ lùi lại một bước lớn, trốn sau lưng Hoắc Đào, “Tôi không thể. Tôi còn nhiều việc khác, thật sự.”
Cô còn phải trồng lúa, làm gạo và bột mì, trồng đủ loại thực phẩm, cuối cùng là để ăn lẩu.
Cô còn phải cùng Hồng Nguyệt phát triển xe hơi. Sau này, cô muốn mang thiết bị thanh lọc đi khắp đại lục Hoa Hạ để làm sạch không khí, rồi cùng Hoắc Đào đi du lịch khắp nơi…
Hoắc Đào cũng nghiêm túc chào, “Thầy Lỗ Âm, quả thực Quả Quả không thể làm hiệu trưởng.”
“Thôi được.”
Lỗ Âm tuy không cam lòng, nhưng người ta không muốn, ông cũng không thể ép buộc.
Tề Đông Phương ngồi xuống ghế, “Nào, chúng ta bàn xem cần mở những môn học nào…”
Mãi đến khi trời tối, Thẩm Quả Quả mới choáng váng rời khỏi trung tâm chỉ huy. Cô nhìn đường dưới chân mà thấy như méo mó.
Hạt Dẻ Rang Đường
Cô xoa trán, “Không được rồi, em cần nghỉ ngơi. Sau này em thề không bao giờ họp với Tề Đông Phương nữa, thật mệt c.h.ế.t mất.”
Hoắc Đào dìu cô lên xe, đưa thẳng về nhà.
Mãi đến khi nằm trên giường, Thẩm Quả Quả mới hồi phục, đột ngột ngồi bật dậy và hét lớn, “Hoắc Đào!”
“Sao thế? Quả Quả, anh đây.”
Hoắc Đào lập tức chạy từ phòng tắm ra, ngồi xổm bên giường nhìn Thẩm Quả Quả.
“Vừa nãy em có đồng ý ký cái hiệp ước bất bình đẳng nào không?” Thảo luận đến cuối, đầu óc Thẩm Quả Quả đã mụ mị.
Hoắc Đào đếm từng ngón tay giúp cô nhớ lại, “Xây dựng quy định giáo viên, tuyển chọn giáo viên đợt đầu, đào tạo giáo viên toán học, biên soạn giáo trình môn chính trị, à, còn bài phát biểu lễ khai giảng.”
Mỗi lần anh nói một câu, mắt Thẩm Quả Quả lại mở to thêm chút nữa.
Nhiều thế sao?
Có nhiều thế thật à?
“Sao anh không ngăn em?”
Hoắc Đào bất lực, “Anh có ngăn rồi. Em thế này,” anh đứng lên, kéo một chiếc ghế lại, đặt một chân lên ghế, bắt chước dáng vẻ của Thẩm Quả Quả.
“Em nói, không không không, không phải thế, thôi để em làm cái này.”
Sau đó, Hoắc Đào đổi chân, nâng giọng lên một chút, “Em đã bảo giờ nói cũng không có tác dụng, cái này giao cho em là được.”
Thẩm Quả Quả há hốc miệng, “Đây… đây là em à?”
Hoắc Đào gật đầu mạnh.
Thẩm Quả Quả ngã xuống giường, yếu ớt nói, “Chắc chắn em bị thứ gì đó không sạch sẽ nhập vào rồi…”
Cô đưa hai tay lên ấn vào thái dương, miệng lẩm bẩm: “Xóa ký ức… không có chuyện này… xóa ký ức… không có chuyện này…”
Ha ha.
Hoắc Đào cười khẽ vài tiếng, bước tới kéo chăn đắp kín cho vợ, “Làm từng việc một, Tề đại nhân cũng đâu nói phải làm ngay bây giờ.”
“Từ từ mà làm.”
Chưa đến một phút sau, Thẩm Quả Quả đã ngủ thiếp đi, hôm nay thật sự khiến cô mệt mỏi quá sức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ga-cho-tan-phe-binh-vuong-toi-lat-nguoc-tinh-the-nho-trong-trot/455.html.]
Hoắc Đào nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh xắn của vợ một lúc lâu, mãi đến khi nghe thấy tiếng mở cửa dưới lầu, anh mới tỉnh thần.
Xuống dưới xem, thì ra là Wall-E và Eva đã trở về.
“Sao rồi? Bên bãi rác thế nào?”
[Tít, anh rể, mọi người đều ổn. Một số ở lại bãi rác, một số về nông trường.]
“Ừ, sắp xếp ổn thỏa là được. Bình thường bảo mọi người phơi nắng nhiều hơn, chị em nói nắng rất tốt cho các em, pin mới cần được khai thác đầy đủ.”
[Tít, đúng vậy, anh rể.]
“Còn mấy kỹ sư cơ khí kia thì sao?”
[Tít, rất tốt, họ tiến bộ rất nhanh, đều tỉnh táo cả rồi. Tề Vũ bảo họ ngày mai đến trung tâm chỉ huy báo danh.]
“Wall-E giỏi quá!” Hoắc Đào bắt chước giọng điệu của Thẩm Quả Quả, khen ngợi thật lòng, “Eva cũng rất giỏi!”
[Tít tít tít…]
Wall-E và Eva được khen, vui mừng không kể xiết.
Tân Thành gần như mỗi ngày đều thay đổi.
Một số chiến binh đi săn ngoài hoang nguyên hơn một tháng trở về, lại không nhận ra đường về nhà, nhất là khi thấy tường tân thành dựng lên bên ngoài, lại thêm cái hố to trên bầu trời là sao?
Hoảng quá, họ quăng hàng hóa xuống, vội chạy vào.
Họ còn tưởng rằng mình rời đi một tháng, nhà đã bị cướp.
Hóa ra là đang xây dựng Tân Thành.
Hơn nữa, còn là ba thành hợp nhất.
Vài ngày sau, tại vị trí trung tâm của ba thành, người ta dựng lên một ống thép thô cao vài chục mét.
Trên đó treo một lá cờ đỏ rực.
Khi gió thổi qua, lá cờ bay phấp phới.
Dù đứng cách xa vài cây số cũng có thể nhìn thấy.
Tường thành bao quanh đã xây dựng gần xong, cửa lớn chừa sẵn rộng gấp ba lần cửa ban đầu.
Tề Đông Phương cho người chuyển mẫu vật Ô Kiền đến cổng Đông Thành, bởi vì Thẩm Quả Quả nói rằng người ngoại địa đến từ phía Đông và phía Nam sẽ đông nhất.
Sau đó ông lại thuê người với giá cao để vào hoang nguyên tìm các bức tượng điêu khắc còn bảo tồn tốt.
Những thứ đó trước đây chẳng ai ngó ngàng, không ăn được cũng không uống được, nên bị bỏ mặc.
Ai ngờ có ngày chúng lại trở thành món hàng quý.
Chỉ vài ngày sau, trước cổng Tây Thành xuất hiện một bức tượng đá cao lớn, khắc họa một người đàn ông cường tráng đang chạy.
Cổng Nam Thành thì có một bức điêu khắc hình quyển sách.
Còn cổng Bắc Thành, không biết đội nào đã đào được một cái đầu xe bỏ đi từ dưới lòng đất.
Thẩm Quả Quả tò mò đi xem thử, không phải chính là đầu tàu cao tốc sao?
Hình viên đạn…
Thôi được, mọi người thích là được.
Chiến binh thích ra khỏi cổng Tây Thành để săn tìm, vì bên phía Tây hoang nguyên nhiều thứ để thu hoạch. Trước khi ra khỏi cửa, nhìn bức tượng người đàn ông chạy, tinh thần họ lại tràn đầy động lực.
Còn từ cổng Bắc đi ra, chỉ cần nhìn tượng điêu khắc là biết ngay, bên đó là khu công nghiệp.
Thật tuyệt, rất hợp tình hợp cảnh.
Hôm nay là ngày cô đi phỏng vấn các giáo viên.
Ngày hôm đó sau buổi họp, sáng hôm sau Tề Đông Phương đã công bố một thông báo: Tân Thành trường học tuyển dụng giáo viên.
Người từ cả ba khu vực đều có thể đăng ký, chỉ cần đủ điều kiện, hơn nữa còn không phân biệt thân phận.
Điều này có nghĩa là, dù là gia tộc quyền thế hay dân nghèo, chiến binh, người thường, thậm chí cả người khiếm khuyết, miễn đáp ứng điều kiện đều có thể nộp đơn.
Hấp dẫn nhất chính là mức lương.
Mỗi tuần nghỉ một ngày, lương một tháng lên tới 3000 tinh tệ, lại còn kèm phúc lợi.
Trong đó, đáng chú ý nhất chính là khoản phúc lợi phân phối nhà ở.
Thật sự quá hấp dẫn!
Dù điều kiện khắt khe, số người đăng ký vẫn rất đông. Thủy đại nhân và Lỗ Âm đã sàng lọc một vòng, gần như là một trên vạn, nhưng vẫn còn hơn 300 người vào vòng chung kết.
Trong khi đó, hiện tại trường học Tân Thành chỉ cần 50 giáo viên…