Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt - 462

Cập nhật lúc: 2025-02-10 16:19:54
Lượt xem: 71

 

Bỏ tinh tệ mua cũng được, có lịch sử thanh toán rõ ràng, không thể giả mạo.

 

Nhưng rốt cuộc đã lấy mấy hũ muối thì lại không rõ ràng.

 

Vương Tường tức đến phát khóc. Mấy ngày nay, số lượng nguyên liệu sản xuất trong xưởng không tăng lên, nhưng vì mọi người đều đi xây dựng thành phố mới, số lượng đầu bếp lại tăng thêm.

 

Toàn bộ thành phố đều đang thiếu gia vị.

 

Hôm nay nhân lúc rảnh rỗi, anh ta định đi thu mua một ít từ từng cửa hàng gia vị, tích trữ thêm muối, đường và các loại khác.

 

Không ngờ lại gặp chuyện này.

 

Ngẩng đầu lên, anh ta nhìn thấy Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào giữa đám đông, còn có Tiểu Wall-E.

 

Gặp chuyện thế này, nếu Thẩm Quả Quả ra mặt thì có thể dẹp yên, nhưng vết nhơ ăn cắp của Vương Tường thì không thể xóa bỏ được.

 

Tốt nhất là chứng minh được sự trong sạch.

 

Thẩm Quả Quả khẽ gật đầu với anh ta.

 

Vương Tường lập tức lấy lại tự tin.

 

“Ông chủ, nhìn cho kỹ nhé.”

 

“Ba hũ này tôi mua từ tiệm gia vị ở đầu phố trước, ba hũ này là từ tiệm gia vị Lý Ký, còn năm hũ này là từ tiệm của ông.”

 

“Hoàn toàn không có sáu hũ như ông nói!”

 

Ông chủ bĩu môi: “Hừ, mấy cái hũ này nhìn đều giống nhau, cậu nói vậy cũng đâu có nghĩa lý gì.”

 

Những hũ gia vị này đúng là trông rất giống nhau, chỉ có một số chi tiết nhỏ là khác biệt.

 

Tiệm này mới mở, Vương Tường gần đây không hay đến khu này nên ông chủ không nhận ra anh ta.

 

Tiệm mở cửa chưa lâu nhưng buôn bán rất tốt, mỗi ngày đều vui vẻ đếm tinh tệ.

 

“Ông!” Vương Tường tức đến phát điên.

 

Ngước mắt lên, anh ta chỉ vào thiết bị giám sát trong góc trần nhà:

 

“Tiệm ông có camera giám sát, mở ra xem đi! Nếu tôi không trộm, ông phải xin lỗi tôi!”

 

Thấy Vương Tường nói chắc như đinh đóng cột, ông chủ có chút do dự.

 

“Đúng đấy, mở camera đi!” Đám đông hóng chuyện xúm lại.

 

Nếu là bình thường, tụ tập đông như vậy thì robot tuần tra an ninh đã đến rồi.

 

Nhưng hiện tại do đang xây thành phố mới, Tề Đông Phương đã hủy bỏ quy định này, nếu không có ai báo cáo thì robot tuần tra cũng sẽ không tự đến.

 

Cãi nhau thế này chẳng giải quyết được gì, chi bằng xem camera cho rõ ràng.

 

Thấy ông chủ im lặng, Vương Tường càng thêm bực tức, lại có Thẩm Quả Quả đứng bên cạnh, anh ta càng không sợ nữa.

 

“Nếu tôi trộm, tôi đền ông mười ngàn tinh tệ!”

 

“Nếu tôi không trộm, ông phải xin lỗi tôi!”

 

Hít—

 

Mười ngàn tinh tệ lận đấy!

 

Đừng nói là ông chủ, ngay cả đám người đang xem cũng có chút rung động. Hiện tại vị trí giáo viên hot nhất cũng không kiếm nổi mười ngàn tinh tệ một tháng.

 

“Xem thì xem!”

 

“Nếu chứng minh cậu trộm, đừng trách tôi báo quan!”

 

Ông chủ suy nghĩ một chút, sau đó cười lạnh: “Chờ đấy!”

 

Ông ta lấy màn hình điều khiển của cửa hàng ra, ngay trước mặt mọi người mở đoạn ghi hình.

 

Camera giám sát này không quá hiện đại, dù có chế độ tua nhanh nhưng không thể kéo thanh tiến trình.

 

Mọi người bắt đầu xem từ buổi trưa.

 

Buổi chiều là vợ ông chủ trông tiệm, trong camera mọi thứ đều bình thường, ai cũng đang tìm hình bóng của Vương Tường.

 

Kết quả, còn chưa thấy Vương Tường đâu…

 

Thì thấy một người đàn ông trung niên cao gầy bước vào lúc cửa hàng vắng khách.

 

Tướng tá gian manh của hắn lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

 

Nhưng ngay giây tiếp theo, hắn đã ôm chầm lấy vợ ông chủ và hôn đắm đuối!

 

Còn ôm hôn mấy lần liền!

 

Ồ hô!!!

 

Mọi người sững sờ.

 

Ông chủ cũng sững sờ!

 

Mặt đỏ bừng lên, lập tức úp ngược màn hình lại, che chặt trong tay: “Mấy người… không được nhìn!”

 

Vương Tường là người thẳng tính, đâu có để ý mấy chuyện đó:

 

“Tua tiếp đi! Xem thử tôi có trộm muối không!”

 

“Không xem nữa! Giải tán đi!”

 

Ông chủ tức đến run người, chuyện quái quỷ gì thế này!

 

“Không được! Phải xem! Nếu không tôi sẽ báo quan, tố cáo ông vu khống tôi!”

 

“Đúng rồi đó! Ông chủ, ông không thể làm vậy được!”

 

Đám đông bây giờ thật sự chỉ muốn hóng chuyện mà thôi.

 

Xã hội này, tiêu chuẩn đạo đức đã thấp lắm rồi. Nhưng chuyện đội nón xanh thì vẫn nên giữ kín một chút.

 

Ai mà ngờ, chỉ hóng chuyện thôi mà cũng xem được cảnh như thế này.

 

Ông chủ bị ép đến cùng đường, mặt đen như than, vội vàng tua nhanh video lên mức cao nhất.

 

Nhưng vẫn thấy vợ mình và người đàn ông kia quấn lấy nhau mấy phút liền.

 

Mãi đến khi có khách vào cửa hàng, hai người mới chịu buông nhau ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ga-cho-tan-phe-binh-vuong-toi-lat-nguoc-tinh-the-nho-trong-trot/462.html.]

 

Video tiếp tục chạy nhanh, ông chủ đến, bà chủ rời đi, rồi Vương Tường bước vào.

 

Mọi người đều nhìn thấy rõ ràng—Vương Tường thực sự chỉ lấy đúng năm hũ muối.

 

“Thấy chưa? Mau xin lỗi!”

 

Vương Tường đầy kiêu hãnh, chỉ quan tâm đến sự trong sạch của mình.

 

“Tránh ra, mấy người xúm lại đây làm gì?”

 

Cánh cửa phía sau cửa hàng bị đẩy ra, một giọng phụ nữ vang lên.

 

Mọi người đồng loạt quay đầu lại—không phải bà chủ trong video sao?!

 

Lúc này, ông chủ chỉ hận không thể chui xuống đất. Bị làm cho bẽ mặt ngay giữa đám đông, cơn giận của ông ta bùng lên tận đỉnh đầu.

 

Ông ta ném mạnh màn hình giám sát xuống bàn.

 

Xắn tay áo lên: “Mày dám cắm sừng tao?!”

 

“Còn dám mang cả vào cửa hàng?!”

 

“Mày không biết ở đây có camera à?!”

 

“Dừng lại!”

 

Bà chủ giãy giụa kịch liệt: “Ông điên rồi à?! Không có việc gì thì xem camera làm gì?!”

 

Hai vợ chồng lao vào đánh nhau.

 

Vương Tường vội vàng ôm lấy mấy hũ muối của mình, nhét nhanh vào túi.

 

Cả cửa hàng trở nên náo loạn như gà bay chó chạy.

 

Cuối cùng, nhờ có người tốt bụng báo tin, robot tuần tra an ninh mới đến dẹp loạn.

 

Khi đám đông tản đi, Vương Tường lúng túng gọi nhỏ:

 

“Bà chủ, ông chủ… Tôi… tôi không cố ý gây chuyện đâu…”

 

Anh ta cảm thấy mình đã rước rắc rối lớn.

 

Thẩm Quả Quả cũng không biết nói gì, chỉ vỗ vai anh ta:

 

“Không sao, không bị thiệt là được.”

 

“Đi đi, dạo này mọi người đều vất vả rồi. Kêu Vương Cát tuyển thêm người, có thêm nhân lực thì các anh cũng bớt cực.”

 

“Vâng, bà chủ!”

 

Vương Tường quay người rời đi, trong lòng thấy ấm áp lạ thường.

 

Không trách được anh cả lại nói—trong lòng bà chủ, người của mình luôn là quan trọng nhất.

 

Chỉ cần trung thành với bà chủ, những chuyện khác đều có thể bàn bạc.

 

Anh ta thầm thề—từ nay phải cố gắng kiếm thật nhiều tinh tệ cho bà chủ…

 

Bà chủ thật tốt, ông chủ cũng tốt…

 

Nhận được “thẻ người tốt” từ Vương Tường, Thẩm Quả Quả cùng mọi người quay lại cửa hàng.

 

Hai người tiếp tục ăn uống. Chuyện vừa rồi xảy ra như vậy, ngược lại càng khiến họ ăn ngon miệng hơn.

 

Chỉ có Wall-E và Eva là lén lút ngồi trong góc tối, rì rầm với nhau.

 

[Tít—Wall-E, vậy là hôn môi thật sự thích đến thế sao?]

 

Trước đây, hai con robot đã từng xem không ít DVD cũ, trong đó có rất nhiều cảnh hôn.

 

Chỉ là lúc đó, chúng quá đắm chìm vào cốt truyện, nên không hiểu ý nghĩa của việc đó.

 

Hôm nay, coi như đã chứng kiến tận mắt cảnh hôn ngoài đời thực.

 

Thật kích thích…

 

Con người dường như rất thích hôn môi…

 

[Tít—Anh cũng không biết.]

 

[Tít—Wall-E, hay chúng ta cũng thử đi?]

 

[Tít—Được!]

 

Khi hai cái đầu sắt đang chầm chậm tiến sát nhau—

 

BỐP!

 

Thẩm Quả Quả vội vàng lao tới, đưa tay chặn giữa hai con robot.

 

“Dừng lại, dừng lại!!!”

 

[Tít—Chị ơi?]

 

Wall-E ngước cái đầu tròn trịa lên, màn hình hiển thị đầy dấu hỏi.

 

Thẩm Quả Quả ôm trán, vấn đề giáo dục trẻ con biết làm sao đây?!

 

Lúc này, Hoắc Đào bước đến, vỗ vai cô:

 

“Em cứ ăn đi, để anh lo.”

 

Hoắc Đào dắt Wall-E ra ngoài.

 

Eva lặng lẽ tiến sát lại, tò mò hỏi:

 

[Tít—Chị ơi, Wall-E ra ngoài với anh rể là để hôn nhau sao?]

 

“Phụt!”

 

Hạt Dẻ Rang Đường

Thẩm Quả Quả suýt sặc.

 

“Không có! Hôn là chuyện của những người yêu nhau! Chị và chồng chị mới là tình yêu. Còn chồng chị và Wall-E chỉ là tình thân!”

 

Eva chớp chớp đôi mắt cơ học, sau đó nghiêng đầu, chớp chớp màn hình hiển thị:

 

[Tít—Nhưng mà chị ơi, em và Wall-E là người yêu nhau mà. Vậy sao bọn em không được hôn nhau?]

 

Thẩm Quả Quả: ”…?”

Loading...