Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt - Chương 120.
Cập nhật lúc: 2024-10-28 10:01:06
Lượt xem: 120
Về đến nhà đã là xế chiều.
Thẩm Quả Quả không có tâm trạng nấu ăn, đầu óc cô chỉ toàn nghĩ đến cuộc cá cược với Lý đầu bếp.
Hoắc Đào rót cho cô ly nước và đưa cho cô, “Em cứ nghĩ về việc của em, để anh nấu ăn cho.”
“Ơ? Anh biết nấu món gì?”
“Thì món canh tiết thỏ đi, hôm bữa nhìn em làm, chắc là anh học được rồi.”
“Giỏi quá ha.”
Người đàn ông của mình muốn vào bếp, tất nhiên cô phải ủng hộ chứ!
Cô nhờ Hoắc Đào mang đống robot mới mua ra sân, rồi lại mang luôn con robot cũ trong nhà, nguyên cả người lẫn chậu, ra ngoài.
Cô hít một hơi thật sâu, lấy bộ dụng cụ ra, kéo ghế con lại và bắt đầu công việc.
Cô cũng cần chút thời gian yên tĩnh một mình, để đầu óc được thảnh thơi.
Đầu tiên, cô làm sạch con robot mới mua về, tháo rời các phần có thể tái sử dụng.
Những miếng kim loại, dây điện, các linh kiện cơ khí, mạch điều khiển, tất cả đều được tháo rời và xếp thành đống trên nền đất.
Cô kéo màn vải che cái chậu lớn ra, lộ diện con robot cũ mà cô nhặt về.
“Đợi lâu rồi nhỉ, nào, để ba xem xem nào.”
Ơ?
Không đúng rồi!
Sao cô lại nghĩ mình là ba của cái thứ này nhỉ?
Thẩm Quả Quả lập tức chỉnh lại, “Nào, để dì xem nào.”
Cô bắt đầu bằng việc tháo dây kết nối trên pin ra, để tránh vô tình làm máy hoạt động lại, dù pin hẳn đã hết sạch điện.
Tiếp theo là xử lý phần dây ở cổ.
Cô cắt những dây điện đã đứt lìa, rồi tước bỏ lớp vỏ ngoài để lộ dây đồng, xoắn chúng lại với nhau.
Tìm mấy miếng nhựa cũ mà cô nhặt về từ bãi rác, đem lên lửa nung chảy.
Cô cẩn thận dùng đũa khuấy, nhẹ nhàng bọc quanh dây đồng, thổi vài hơi cho nguội nhanh hơn.
Không có cách nào khác, vì đến giờ cô vẫn chưa tìm được băng dính cách điện, nên đành phải dùng cách thủ công này.
Còn phần vỏ sắt bên ngoài, đợi sửa xong hết rồi mới lắp lại sau.
“Hừm… Quả là gừng càng già càng cay!”
Tiếp theo là cánh tay phải và phần n.g.ự.c bên phải của robot. Phần này dễ xử lý hơn, chỉ cần lấy bộ phận của con robot mới mua gắn vào là xong.
Cái khó nằm ở màn hình hiển thị ở ngực.
Cô tỉ mỉ tháo từng mảnh vỡ của màn hình cũ ra.
“Nên đặt cho mày cái tên nào nhỉ, để nghĩ xem nào…”
Hạt Dẻ Rang Đường
Giống như khi còn bé chơi búp bê Barbie, lúc nào cũng phải tự nói chuyện một lúc mới thấy vui.
Cô rất muốn sửa được con robot này, nhưng thật lòng mà nói, cô không chắc chắn sẽ thành công.
Ai mà nghĩ, cái tay sửa đèn, lắp điện, sửa máy tính của cô, có ngày lại đi sửa robot chứ.
Cô tháo màn hình lớn của con robot mới, nhưng không hiểu sao khi lắp vào con robot của mình thì lại không khớp, dù kích thước thì vừa, nhưng số lượng dây kết nối lại không đồng nhất.
“Mặc kệ! Cùng lắm thì cái màn hình lớn này chỉ để làm cảnh thôi, dù sao mày cũng không còn làm việc cho bên chính phủ nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ga-cho-tan-phe-binh-vuong-toi-lat-nguoc-tinh-the-nho-trong-trot/chuong-120.html.]
Thẩm Quả Quả nối những dây có thể kết nối, còn những dây không kết nối được thì cô tạm thời bọc đầu dây lại và đặt vào trong n.g.ự.c robot.
Điều phiền phức nhất là còn thiếu một cái chân phải.
Phần thân dưới mới mua về bị nát bươm, cái chân thì không dùng được.
Thẩm Quả Quả suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng táo bạo…
Cô nhấc cánh tay trái của con robot mới mua lên, thử đặt vào chỗ chân trái của robot nhà mình.
Chiều dài thật sự hoàn toàn vừa khít! Chỉ là cánh tay thì mỏng hơn chân nhiều.
Cô đã nói mà, lúc nào cũng cảm thấy robot ở thành Phong Thổ này có vẻ hơi kỳ lạ, hóa ra là tay và chân dài bằng nhau!
Chỉ có điều cánh tay lúc bình thường hay ở tư thế cong, nên không nhận ra thôi.
“Một chân to, một chân nhỏ, chắc mày sẽ không để ý đâu nhỉ?”
Cô đã có kế hoạch.
Thẩm Quả Quả ra tay rất nhanh, lắp chân cũng dễ dàng, còn bàn chân? Điều đó không quan trọng, dù sao chân của robot cũng không có tác dụng gì đặc biệt.
“Đợi sau này có điều kiện, sẽ thay cho mày một cái chân đàng hoàng, giờ thì tạm vậy đi.”
Cô mài sạch những chỗ gỉ sét bên trong, lấy mỡ heo ra và bôi một lớp lên các khớp, trục, và các bộ phận quan trọng của robot.
Một là để chống nước, hai là để ngăn ngừa gỉ sét tái phát.
“Thế là xong rồi à?”
Trên đầu Thẩm Quả Quả vang lên giọng của Hoắc Đào.
“Gần xong rồi,” Thẩm Quả Quả kiểm tra kỹ, xác nhận robot này thật sự không có cổng sạc, có lẽ nó sử dụng năng lượng mặt trời để sạc tự động.
Đôi khi cô rất muốn biết, trong thời đại đại tận thế, năng lượng mặt trời đã được phát triển và sử dụng đến mức nào…
Cô cắm lại dây vào pin, vặn chặt lớp vỏ sắt bên ngoài.
“Xong rồi, để nó sạc một lúc xem có hoạt động không. Cơm nấu xong chưa?”
Hoắc Đào đưa tay kéo cô đứng dậy khỏi cái ghế nhỏ, “Vừa xong, em đến nếm thử món anh làm xem.”
Lúc này Thẩm Quả Quả mới cảm thấy bụng đói cồn cào, cô ngồi xuống bàn ăn, thấy hai bát canh tiết thỏ bốc khói nghi ngút, bên trên còn rắc thêm chút lá dâu thái mỏng.
Cô cầm bát lên uống một ngụm, ngẫm nghĩ một chút.
“Phải thừa nhận, anh có chút thiên phú trong việc học tập và làm lại.”
Món súp Hoắc Đào nấu gần như giống hệt mùi vị món cô nấu lần trước.
Lần trước, cô vô tình làm cháy món tiết thỏ đậu phụ, không ngờ lần này Hoắc Đào cũng làm ra một phiên bản cháy khét tương tự.
Lúc này, vòng tay của cô vang lên thông báo từ Thẩm Thiên Lương, nói rằng hôm nay sẽ không về, sẽ ở lại căn nhà nhỏ phía Bắc thành làm việc tiếp, tối nay sẽ ở đó qua đêm.
Thẩm Thiên Lương và Lam Cầm muốn tận hưởng thế giới hai người, dĩ nhiên cô không có ý kiến gì.
Ăn cơm xong, Thẩm Quả Quả ngắm nghía con robot, giống như nhìn món đồ chơi yêu thích, sờ sờ, xem xét khắp nơi.
“Hoắc Đào, chúng ta đặt tên nó là Wall-E được không?”
“Wall-E?” Hoắc Đào đang rửa bát.
Thẩm Quả Quả chạy đến ngồi bên cạnh, “Để em kể cho anh nghe, Wall-E là một chú robot, làm việc trên một hành tinh tên là Trái Đất hàng trăm năm, cũng sử dụng năng lượng mặt trời làm nguồn động lực.”
“Công việc của nó là thu gom rác thải, còn biết tự sửa chữa bản thân, bạn thân của nó là một con gián…”
Cô miêu tả về Wall-E trong bộ phim Robot Đại Chiến, Hoắc Đào cũng bị cuốn hút bởi lời miêu tả của cô. Cả hai không để ý rằng, con robot ở giữa sân, đôi mắt đỏ của nó bắt đầu nhấp nháy.
(Wall-E: Thu gom rác… thu gom rác) (o▽)o