Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt - Chương 175.

Cập nhật lúc: 2024-11-08 17:38:48
Lượt xem: 107

Nhìn vào chiếc vòng tay, bên trong có một tin nhắn từ Hoắc Đào: “Vợ ơi, anh đi đến trung tâm chỉ huy để trả chìa khóa cổng thành, sẽ về sớm, đừng nhớ anh nhé.”

Phì.

Thẩm Quả Quả bật cười thành tiếng.

Kể từ tối qua, cô cảm thấy trái tim của hai người dường như gần nhau hơn.

Đặt chiếc vòng tay xuống, cô xắn tay áo lên, “Wall-E, những thứ này đã bị ngâm nước rồi, không còn sạch nữa đâu.”

[Tít…]

Wall-E cầm cái nồi lên, xem xét cẩn thận.

[Tít, rất sạch mà!]

“Không phải như em nghĩ đâu.”

“Đi lấy cái chậu lớn, pha ít nước xà phòng ra.”

[Tít, được rồi.]

Tiếp theo, Thẩm Quả Quả cùng Wall-E dọn dẹp sạch sẽ từng góc trong nhà.

Khi Chu Quảng Bình đến, Thẩm Quả Quả đang chỉ huy Wall-E lau dọn mái hiên.

“Chu đại ca, lẽ ra giờ này anh phải đang bận chứ?” Thẩm Quả Quả dẫn anh vào nhà, rót cho anh một cốc nước nóng.

Chu Quảng Bình uống cạn một hơi, l.i.ế.m đôi môi đã khô.

“Tề thành chủ bổ nhiệm tôi làm đội trưởng tạm thời, lần này nếu làm tốt nhiệm vụ sau thảm họa, tôi sẽ được thăng chức chính thức.”

“Chúc mừng anh nhé, ít nhất cũng tạm thời tiến thêm một bước,” Thẩm Quả Quả vui mừng thật lòng cho hắn.

“Tôi đến là để bàn với cô xem tôi cần làm gì. Tôi đã sửa chữa xong hết các robot bị hư hỏng trong thành phố rồi.”

Hạt Dẻ Rang Đường

Chu Quảng Bình rất rõ ràng trong suy nghĩ.

Vớ hoàn cảnh và năng lực của hắn, cho dù cố gắng cả đời cũng không có khả năng trở thành đội trưởng.

Tất cả đều nhờ vào sự tính toán chu đáo của Thẩm Quả Quả.

Giờ là lúc quan trọng, người duy nhất hắn nghĩ đến để hỗ trợ là Thẩm Quả Quả.

Thẩm Quả Quả cũng không từ chối.

Đã đến mức này rồi, nhất định phải giúp Chu Quảng Bình lên được vị trí đó.

Cô nhanh chóng sắp xếp lại trong đầu những tin tức về tái thiết sau thảm họa mà cô đã từng đọc ở kiếp trước, rồi liệt kê những việc cần làm.

“Đã thống kê xong tình trạng thương vong và nhà cửa chưa?”

Chu Quảng Bình đáp, “Cục quản lý tài sản và Cục quản lý dân số đang thực hiện, chỉ là mất điện, họ không nhận được thông tin từ vòng tay.”

“Vậy thì, anh chia lực lượng của anh thành ba phần. Một phần đi sửa chữa hệ thống điện, thành phố phụ thuộc rất nhiều vào điện, điều này rất quan trọng.”

“Sau đó, một phần đi làm công tác tiêu độc.”

“Tiêu độc là gì?” Cái đầu tiên thì Chu Quảng Bình hiểu, như ở trung tâm chỉ huy đến giờ thang máy vẫn chưa hoạt động.

Nhưng công tác tiêu độc là gì?

“Những người đã mất cần được dọn dẹp nhanh chóng, t.h.i t.h.ể phải được xử lý.”

“Những người bị thương phải kịp thời đưa đi chữa trị, tất cả những nơi bị ngập trong nước lũ đều phải được làm sạch bằng cách khử trùng, vì nước mưa rất bẩn, thậm chí còn có chất phóng xạ.”

Càng nghe Thẩm Quả Quả nói, Chu Quảng Bình càng cảm thấy sự việc nghiêm trọng.

“Vậy thế này, ở đây tôi còn ít xà phòng, tôi sẽ tặng miễn phí cho chính phủ, anh mang đi pha thành nước, sau đó đến bệnh viện xin thêm cồn để pha vào, rồi dọn dẹp khử trùng toàn bộ thành phố.”

“Tránh để ai đó bị bệnh vì lý do này.”

Mỗi khi Thẩm Quả Quả nói một ý, Chu Quảng Bình lại ghi lại vào chiếc vòng tay của mình.

“Vậy còn nhóm người thứ ba?”

“Lò mổ.”

“Hả, lò mổ có chuyện gì sao?”

“Lò mổ tích tụ rất nhiều chất bẩn trong thời gian dài. Trận mưa lớn này chắc chắn sẽ khiến những thứ bẩn thỉu đó tràn ra khắp nơi, dễ gây nhiễm khuẩn. Nhân dịp này, tiện thể dọn dẹp luôn. Còn cách dọn dẹp thế nào thì anh tự nghĩ cách.”

Thẩm Quả Quả nghĩ thêm một lát, “Còn một điều quan trọng nhất, phải ngăn chặn bất cứ ai gây rối.”

“Chắc chắn có nhiều người nhắm vào vị trí của anh. Nếu trong mấy ngày anh phụ trách mà có người gây rối, thì e là vị trí này khó giữ được.”

“Đặc biệt là ở chỗ nhận dịch dinh dưỡng, phải tăng cường bảo vệ. Cứ mạnh tay, đừng nương nhẹ. Tin rằng thành chủ sẽ đứng về phía anh.”

“Tôi hiểu rồi,” Chu Quảng Bình nghiêm túc nói, “Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt những việc này.”

“Wall-E, mang ít xà phòng trong nhà cho đội trưởng Chu,” Thẩm Quả Quả gọi, “Không cần lấy tiền nhé.”

[Tít, Wall-E hiểu rồi!]

Chu Quảng Bình vội vã rời đi.

Thẩm Quả Quả vốn định hỏi thăm một chút về Chu Tiểu Áp nhưng cũng không kịp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ga-cho-tan-phe-binh-vuong-toi-lat-nguoc-tinh-the-nho-trong-trot/chuong-175.html.]

[Tít, chị à, tránh ra một chút, em phải tiêu độc.]

Ừm…

“Vậy em cẩn thận nhé, mấy gia vị như muối, đường ấy, không cần rửa đâu.”

[Tít, Wall-E biết rồi!]

Wall-E với cái đầu tròn xoe bĩu môi một cách giận dỗi. Nó biết mấy thứ đó gặp nước là tan biến.

Chuyện này, đâu cần phải nhắc nhở nó nữa chứ.

_____

Hoắc Đào đứng đợi trong hành lang tầng 10 của trung tâm chỉ huy suốt hai giờ đồng hồ, cuối cùng mới gặp được tùy tùng của thành chủ.

Vừa gặp anh, người tùy tùng liền lịch sự xin lỗi: “Thực sự xin lỗi đội trưởng Hoắc, thành chủ vẫn đang họp. Mưa lớn vừa dứt, có quá nhiều việc phải xử lý.”

“Không sao.”

Hoắc Đào hiểu được tình hình, chỉ là trong lòng có chút nôn nóng muốn về nhà ôm vợ.

“Mời ngài theo tôi.”

Tùy tùng dẫn anh vào văn phòng của thành chủ.

Hoắc Đào lấy từ trong túi ra chiếc chìa khóa, đặt lên bàn sắt của Tề Đông Phương.

“Thành chủ, chìa khóa đã dùng xong, xin được hoàn trả nguyên vẹn.”

Tề Đông Phương quan sát anh từ trên xuống dưới, ánh mắt hiền hòa, rất hài lòng.

“Lần này cậu hoàn thành nhiệm vụ rất tốt, nghe nói cậu không hề đề cập đến thù lao.”

Hoắc Đào cúi đầu hành lễ một cách nhẹ nhàng.

“Đúng vậy, vợ tôi từng nói, quốc gia, xã hội, trước những việc lớn, lợi ích cá nhân không đáng là gì.”

Thẩm Quả Quả đương nhiên từng nói câu này, chỉ là còn có thêm một nửa sau: “Nhưng cũng phải xem quốc gia đó là gì, xã hội đó là gì, nếu không ổn thì chạy đi cho nhanh.”

Trong tình huống ngày hôm qua, có muốn chạy cũng không chạy được, nên thà đối mặt với khó khăn còn hơn.

“Hôm qua may nhờ có cậu. Thế cậu muốn phần thưởng gì?”

“Trong nội thành hiện còn vài ngôi nhà trống, cậu có thể cân nhắc.”

Tề Đông Phương nhắc anh.

Nhưng Hoắc Đào chỉ gãi đầu, hoàn toàn không nghe vào lời đề nghị đó.

“Tôi muốn xin cho vợ tôi, Thẩm Quả Quả, được quyền tự do vào trung tâm chỉ huy.”

“Ngài cũng biết, cô ấy là người thuộc diện khiếm khuyết, không thể tự vào trung tâm chỉ huy, thật sự rất bất tiện.”

Ừm…

Tề Đông Phương và tùy tùng nhìn nhau.

Tùy tùng nhắc nhở anh: “Đội trưởng Hoắc, công lao lần này của ngài là rất lớn, không cần phải khiêm tốn thế đâu.”

“Không,” Hoắc Đào kiên định, ánh mắt cương nghị, “Tôi chỉ muốn thứ đó thôi, làm phiền ngài.”

Nói xong, anh còn cúi đầu hành lễ.

Đúng là gỗ mục không thể đẽo!

Bên ngoài ai cũng đồn Hoắc Đào là người nghe lời vợ, nhưng chẳng ai tin tưởng thật sự, một người đàn ông to lớn thì có thể nghe lời đến mức nào chứ?

Nhưng giờ đây, hai người bọn họ thực sự được mở rộng tầm mắt.

Tề Đông Phương cảm thấy thú vị, chống tay lên bàn nhìn anh hỏi: “Cậu quả thật thú vị đấy. Vậy tôi hỏi cậu, nếu phải chọn giữa vị trí thành chủ và Thẩm Quả Quả, cậu chọn gì?”

“Chọn vợ tôi chứ!” Hoắc Đào cau mày, vẻ mặt như thể đây là điều hiển nhiên.

“Thế thành chủ của căn cứ Liên bang và Thẩm Quả Quả thì sao?”

“Vẫn là vợ tôi!”

“Thôi, ngài đừng hỏi nữa,” Hoắc Đào nói dứt khoát, “Bất kể ai so với vợ tôi thì cũng chỉ có lựa chọn duy nhất là cô ấy.”

“Ha, thế bố ruột của cậu và Thẩm Quả Quả thì sao?”

Tùy tùng lập tức tiến lên nhắc nhở, “Thành chủ.”

Câu hỏi này có phần không đúng mực.

Hoắc Đào cũng ngẩn ra một chút, nhưng đáp ngay: “Bố tôi đã qua đời rồi.”

Thôi được rồi!

Tề Đông Phương tức đến bật cười, vẫy tay cho tùy tùng mau dẫn anh chàng gỗ mục này ra ngoài.

Vài phút sau, Hoắc Đào vui vẻ bước ra khỏi trung tâm chỉ huy.

Anh chạy một mạch về nhà.

(Hoắc Đào: Hihi, về nhà ôm vợ thôi!)

Loading...