Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt - Chương 52

Cập nhật lúc: 2024-10-13 06:54:33
Lượt xem: 224

Mặc kệ da và nội tạng của con thú Ô Kim bị ném vào bể nước, không cần dùng đến.

Cuối cùng, giống như mọi khi, ông ta xử lý xong việc rồi nhận tiền và rời đi, để lại bàn mổ cho Trương Khải và những người khác tự lo.

Lý đầu bếp dẫn theo trợ lý và các quý tộc đi đến cổng, thì nghe thấy Hoắc Đào đang mặc cả với robot gác cổng.

Hoắc Đào: “Ba cái chậu lớn này, dùng xong sẽ trả lại.”

[Bíp, không được, không phù hợp quy định]

“Vậy chúng tôi trả tiền mua, thế thì được rồi chứ?” Thẩm Quả Quả lúng túng nghĩ ra cách này, rõ ràng mấy ngày trước vẫn còn được, sao giờ lại thay đổi?

[Bíp… 500 tinh tệ một cái, tổng cộng là 1.500 tinh tệ]

“Sao không đi cướp luôn đi!” Thẩm Quả Quả ngạc nhiên không thốt nên lời.

[Bíp, cướp bóc là vi phạm quy định]

“Làm ơn đi,” Thẩm Quả Quả chắp tay cầu xin, vừa nhìn thấy Lý đầu bếp đi tới, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng cũng kéo dài đủ lâu để họ sắp rời đi.

Lý đầu bếp và các quý tộc nghe được cuộc đối thoại giữa họ và robot, cười ồ lên.

Có người không ngại nói to, “Cô bé, đến thứ rẻ mạt như vậy cũng muốn chiếm lấy à?”

“Không ngạc nhiên khi cô đòi Lý đầu bếp 100.000 tinh tệ! Thì ra là một kẻ nghèo kiết xác!”

Ha ha ha!

Cười đi, cười to vào! Bây giờ cười lớn bao nhiêu, vài ngày nữa khóc lớn bấy nhiêu.

Hơn nữa, tất cả những người ở đây sau này đều sẽ là “cây hành” của tôi, để các người cười, đó là việc tôi nên làm.

Thẩm Quả Quả không muốn chấp với những người này, nhưng Mã Văn Tài lo lắng mâu thuẫn sẽ leo thang, nên vội vàng bước tới, nói với robot: “Tôi sẽ trả tiền, để tôi trả tiền.”

Hừ!

Lý đầu bếp đi ngang qua Thẩm Quả Quả mà chẳng thèm liếc nhìn cô lấy một lần, ngược lại, một trợ lý trong đoàn hừ lạnh một tiếng.

Thẩm Quả Quả ngó theo, thấy họ đã đi khuất, liền vội vàng chạy trở lại.

“Mau lên! Mau lên!”

Cô chạy như gió tới bàn mổ, Trương Khải và nhóm của anh ta vừa dọn dẹp xong bàn, đang khiêng con Ô Kim thú ra ngoài.

Thấy Thẩm Quả Quả quay lại, Trương Khải liền bật chế độ mỉa mai.

Hạt Dẻ Rang Đường

“Mã Văn Tài, sao rồi? Có phải thịt chưa xử lý xong, cần làm lại không?”

“Làm mấy thứ màu mè này chỉ để lừa gạt những kẻ ngốc như cậu thôi!”

Mã Văn Tài không biết Thẩm Quả Quả định làm gì, nhưng chắc chắn không phải như Trương Khải nói, mà anh cũng sợ dây dưa với Trương Khải sẽ làm chậm việc của cô, nên đành im lặng không đáp.

Trương Khải cười ngạo nghễ hơn, rồi mang theo thịt Ô Kim thú rời đi.

Khi bọn họ vừa đi khỏi, Thẩm Quả Quả liền bảo Mã Văn Tài đặt thịt Ô Kim thú lên bàn mổ trước, cô cần dùng đến thanh thép để xử lý thịt.

Trương Khải quay đầu nhìn lại, thấy cảnh đó liền cười ngạo nghễ, tiếng cười vang vọng khắp lò mổ.

“Quả nhiên tôi đoán trúng, ha ha ha! Phế vật!”

Mã Văn Tài tức đến mức mặt đỏ bừng.

Thẩm Quả Quả cầm lấy thanh thép, an ủi: “Yên tâm đi, tôi sẽ tìm cơ hội trả thù giúp anh.”

“Không cần đâu, không sao cả. Chuyện này ở căn cứ rất thường gặp, cô đừng dính líu tới bọn họ.” Mã Văn Tài vội vàng khuyên nhủ.

“Bọn họ chỉ giỏi mắng vài câu để giải tỏa thôi, cũng chẳng thiếu miếng thịt nào.”

Thấy anh lên tiếng bảo vệ Thẩm Quả Quả, Hoắc Đào có chút hài lòng, ngẩng đầu liếc nhìn Mã Văn Tài.

“Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng…”

Mã Văn Tài không hiểu lời cảm thán của Thẩm Quả Quả, nhưng Hoắc Đào thì hiểu.

Thẩm Quả Quả dùng thanh thép vớt hết đầu heo, đuôi heo, chân heo, nội tạng heo, và da heo mà Lý đầu bếp vứt đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ga-cho-tan-phe-binh-vuong-toi-lat-nguoc-tinh-the-nho-trong-trot/chuong-52.html.]

Vậy nên, khi nãy cô mới có lòng tốt rửa sạch phần rìa bể chứa phế liệu, tất cả chỉ để chuẩn bị cho khoảnh khắc này.

Lần trước, khi cô vớt những thứ đó từ bể phế liệu, thực sự cảm thấy có chút ghê tởm.

Lần này đương nhiên phải chuẩn bị trước, không thể để lãng phí được!

Tiện tay, Thẩm Quả Quả cũng xử lý luôn cả lòng già và lòng non của con heo. 

Vì tiếc tiền, cô không mua thêm chậu lớn mà chất đống chúng vào cái chậu đã dùng trước đó.

Những người trong đội của Mã Văn Tài không hiểu lòng già và lòng non sẽ dùng làm gì, nên cũng không có cảm giác gì đặc biệt.

Đến khi Thẩm Quả Quả nhận ra, thì Hoắc Đào đã đứng đó quan sát từ đầu tới cuối.

“Ơ… sao anh không quay đi chỗ khác?” Thẩm Quả Quả trách móc, “Không thấy ghê à?”

Hoắc Đào đáp: “Không có gì đâu, em vất vả rồi.”

Anh bước tới, nắm lấy tay Thẩm Quả Quả vừa mới rửa sạch, “Ann không yếu đuối thế đâu, những thứ anh thấy còn nhiều hơn thế này.”

Mã Văn Tài: Xin lỗi, cùng là con người mà sao tôi bị tổn thương nặng nề thế này!!!

“Cũng đúng, dù sao anh cũng là một anh hùng mà!” Thẩm Quả Quả cười khúc khích.

“Được rồi, thanh thép trả lại cho các anh, tiền đã chuyển rồi, mau đi bán thịt đi!” Thẩm Quả Quả đuổi khéo Mã Văn Tài.

Sau khi vui vẻ chuyển cho Hoắc Đào 5.000 tinh tệ, Mã Văn Tài hớn hở mang theo thịt Ô Kim thú rời đi.

Nhờ buổi “giảng giải” của Thẩm Quả Quả hôm nay, hắn tự tin rằng sẽ bán được thịt Ô Kim thú với giá cao hơn!

Mặc dù đầu bếp Lý Đại có địa vị khá cao ở Thành Phong Thổ, nhưng chuyện đụng độ với Thẩm Quả Quả hôm nay sẽ không nhanh chóng lan truyền. Nơi đông đúc như Thành Phong Thổ, ai mà biết được cô là ai chứ?

Mã Văn Tài cố gắng lạc quan, tự nhủ rằng cứ nhanh chóng bán hết thịt là được, chuyện sau này để sau hẵng tính.

Khi mọi người đã rời đi, Thẩm Quả Quả bước tới trước mặt robot gác cổng, nói: “Anh bạn, cậu thay đổi rồi.”

[Bíp, tôi không hiểu ý của cô]

“Được rồi, ba cái chậu lớn này chúng tôi mua, Hoắc Đào, chuyển tiền cho nó đi.”

Hoắc Đào vui vẻ chuyển một nghìn năm trăm tinh tệ cho robot, rồi hai người đẩy xe nhỏ rời khỏi lò mổ dị thú.

“Chúng ta về nhà một chuyến trước đi, nếu không lát nữa đến bãi rác sẽ không còn chỗ chứa nữa.” 

Chiếc xe đầy ắp đồ đạc, nhờ có pin năng lượng mặt trời hỗ trợ nên việc đẩy đi khá dễ dàng.

Dù vậy, Thẩm Quả Quả vẫn quyết định đưa tất cả những thứ này về nhà trước.

Ừ.

Hoắc Đào hoàn toàn đồng ý mà không chút do dự.

Vẫn chưa đến trưa, hai người lại tiếp tục đẩy chiếc xe chất đầy đồ lộn xộn đi qua nội thành.

Trong một cửa hàng bán đồ bảo hộ ở nội thành, Lý Cách nhìn theo bóng dáng hai người với ánh mắt đầy hằn học.

Lần trước bị Thẩm Quả Quả từ chối phũ phàng, cơn giận vô cớ trong lòng hắn vẫn chưa nguôi.

Trong đầu Lý Cách toàn là hình ảnh Thẩm Quả Quả cười với Hoắc Đào. 

Trước đây hắn nghĩ rằng Thẩm Á Chi rất tốt, có gia thế và sự hậu thuẫn từ Thẩm gia, nhưng sau khi gặp được vẻ dễ thương và dịu dàng của Thẩm Quả Quả, hắn lại cảm thấy hối tiếc, nghĩ rằng nếu ngày đó không đổi hôn thì tốt biết mấy.

Nếu Thẩm Quả Quả biết được suy nghĩ của hắn, chắc chắn sẽ đá hắn một cái lật nhào xuống đất, rồi mắng lớn: “Tra nam!”

Đúng là điển hình của kẻ tham lam, ăn trong bát còn nhìn trong nồi!

Những điều này chẳng có gì to tát trong mắt Lý Cách, vì hắn không có khái niệm về đạo đức.

“Anh nhìn gì mà nhập tâm thế?” Thẩm Á Chi cau mày, giọng nói lạnh lùng, “Nếu anh không muốn cùng tôi đi mua đồ, thì không cần phải ra ngoài đâu.”

Lý Cách quay đầu đối diện với gương mặt lạnh như băng của Thẩm Á Chi, cảm giác buồn nôn trỗi dậy, nhưng hắn vẫn giữ nụ cười trên mặt.

“Nói gì vậy, đừng nghĩ linh tinh. Anh chỉ vừa nhìn người đi ngang qua thôi, người đó mặc một chiếc váy mà nếu em mặc thì chắc chắn sẽ đẹp hơn.”

“Em yên tâm, anh không giống những người khác, trong lòng anh chỉ có em, không có những suy nghĩ vớ vẩn kia.”

“Thế thì còn được.” Thẩm Á Chi trợn mắt, lấy bốn bộ đồ bảo hộ đặt vào tay Lý Cách.

Sau đó cô gọi robot đến để quẹt vòng tay thanh toán.

Loading...