Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt - Chương 54.

Cập nhật lúc: 2024-10-13 06:56:29
Lượt xem: 228

Phu nhân thậm chí còn chưa hỏi giá cả.

 

Người phụ nữ vừa từ chối Thẩm Quả Quả lúc nãy giờ thì hối hận đến tím ruột, muốn mở miệng xin thử nhưng lại không dám hạ mình.

 

Dương Minh cũng vô cùng tò mò, muốn tự tay thử xem thế nào.

 

“Chị à, đây là xà phòng.”

 

“Bọt dày đặc, khả năng tẩy rửa mạnh, làm từ nguyên liệu hoàn toàn tự nhiên, không gây hại cho da. Có thể dùng để rửa tay, gội đầu, tắm rửa, giặt quần áo, và thậm chí rửa bát.”

 

Mỗi khi Thẩm Quả Quả nói thêm một công dụng, mắt phu nhân lại sáng thêm một chút.

 

“Đừng nói nữa, cô gái, tôi mua ngay!”

 

Phu nhân lo sợ chậm trễ dù chỉ một giây sẽ bị người khác cướp mất.

 

Mục đích của Thẩm Quả Quả đã đạt được!

 

Cô liếc nhìn Hoắc Đào, trong mắt đầy vẻ tinh nghịch và đắc ý.

 

Sau đó cô quay sang Dương Minh, “Xin lỗi, chị ơi, xà phòng này là do tôi tự tay làm, nhưng nó chỉ là mẫu thử thôi, tôi định để lại trong tiệm của chú Dương Minh bán hộ. Giá bán sẽ theo đúng thỏa thuận mà chúng tôi đã bàn trước đó.”

 

“Trước đó...?” 

 

Bàn thỏa thuận nào cơ chứ.

 

Dương Minh sững người lại.

 

Nhìn thấy Thẩm Quả Quả vẫy tay chào mình, cô nói, "Chú Dương, bọn cháu còn việc phải làm, mai nhớ đến nhà cháu lấy lô hàng lớn nhé!"

 

Thấy năm ngón tay trắng nõn của Thẩm Quả Quả, Dương Minh quyết tâm, "Thưa phu nhân, một cục xà phòng là 500 tinh tệ."

 

Có lẽ đây là ý của Thẩm Quả Quả.

 

Mua một bộ quần áo may sẵn, trung bình từ 200 đến 1000 tinh tệ, mà vật này, với nhiều công dụng như Thẩm Quả Quả đã nói, cùng với hiệu quả mà phu nhân đã thử, chắc chắn sẽ rất được ưa chuộng.

 

Năm trăm tinh tệ là hợp lý.

 

Nhưng điều khiến ông hài lòng hơn cả là Thẩm Quả Quả đã nói rằng cô sẽ để sản phẩm này bán trong tiệm của ông.

 

Dù không biết cách làm xà phòng, nhưng với hiệu quả như thế, một khi thị trường đã mở ra, khách hàng sẽ đến tiệm liên tục. 

 

Ông không cần Thẩm Quả Quả một xu, chỉ riêng lượng khách này đã giúp ông bán thêm được nhiều sản phẩm khác.

 

Dương Minh nhẹ ho một tiếng, rất lịch sự nói, "Thưa phu nhân, đây là hàng mẫu, vốn dĩ để mọi người dùng thử, như quý vị vừa nghe, hàng lớn sẽ có vào ngày mai."

 

"Ah!"

 

Phu nhân trông vô cùng thất vọng, “500 tinh tệ cũng không đắt, nhưng lại phải đợi đến mai sao?"

 

"Vâng, đúng vậy."

Hạt Dẻ Rang Đường

 

"Vậy thì để lại cho tôi một cục, không, cho tôi ba cục, không được, để lại năm cục nhé!"

 

"Không được, tôi vẫn nên thanh toán trước đã, 500 tinh tệ một cục, năm cục là 2.500 tinh tệ, nào, thu tiền đi."

 

Quý bà đưa tay lên nhìn xung quanh, sau khi phát hiện không có người phục vụ robot, chỉ có thể nhìn về phía nhân viên.

 

Nhân viên lập tức lấy chiếc vòng tay tài khoản của cửa hàng.

 

Thấy ông chủ không phản đối, hắn quyết định thu tiền.

 

Tất cả các cửa hàng ở Thành Phong Thổ đều có tài khoản thương mại bằng vòng tay, nếu có robot thì có thể liên kết trực tiếp. 

 

Cửa hàng không có robot chỉ có một chiếc vòng tay đặt ở đó.

 

Chính phủ sẽ căn cứ vào số tiền trong tài khoản để thu thuế.

 

Trong Thành Phong Thổ, nơi mà sự giám sát diễn ra khắp nơi, không có thương nhân nào dám sử dụng vòng tay cá nhân để giao dịch.

 

Như Thẩm Quả Quả thì không mở cửa hàng, việc thu tiền cá nhân là chuyện bình thường và được phép.

 

Nhưng các cửa hàng chính quy đã mở, phải theo quy định sử dụng tài khoản cửa hàng và nộp thuế đầy đủ.

 

Bất kể thời đại nào, trốn thuế luôn là tội nặng!

 

Phu nhân vui vẻ dẫn theo vệ sĩ rời đi.

 

Người phụ nữ trước đó đã từ chối Thẩm Quả Quả do dự một chút, ngượng ngùng mở miệng, "Ông chủ, tôi cũng muốn thử một chút..."

 

“Được, được, đi, đổi một chậu nước.”

 

Dĩ nhiên, Dương Minh không có ý định đuổi khách, mà chắc chắn sẽ đáp ứng yêu cầu của bà ta!

 

...

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ga-cho-tan-phe-binh-vuong-toi-lat-nguoc-tinh-the-nho-trong-trot/chuong-54.html.]

Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào rời khỏi cửa hàng Tương Thuỷ, liếc nhìn về phía người đang ẩn nấp.

 

Khi đã ra khỏi con phố, Thẩm Quả Quả mới hạ thấp giọng hỏi: “Anh nói đội trưởng Mã không phải rất giỏi sao? Sao lại đi theo dõi một người mà còn phải dùng đến con người?”

 

“Vậy sao không dùng robot? Hơn nữa ở đây có camera giám sát khắp nơi, hắn không xem camera à?”

 

Hoắc Đào lắc đầu, “Em không hiểu về robot ở Thành Phong Thổ đâu, không chỉ Thành Phong Thổ, ngay cả robot ở căn cứ Liên Bang cũng có quy định riêng.”

 

“Quy định robot? Không được làm hại con người?” Thẩm Quả Quả chỉ có thể nghĩ đến điều đó.

 

“Không phải, quân đội robot và lực lượng tuần tra thường xuyên cãi nhau với con người. Quy định robot nói rằng trừ trường hợp chính thức, robot không được thực hiện bất kỳ hành động tấn công hay ác ý nào cho bất kỳ cá nhân nào.”

 

Thẩm Quả Quả chăm chú suy nghĩ về câu nói này.

 

“Vậy robot vệ sĩ thì tính sao?”

 

“Đó là vì lý do bảo vệ, để ngăn chặn chủ nhân bị đánh, lúc cần thiết thì chịu đòn thay cho chủ nhân thôi.” Hoắc Đào giải thích.

 

“À, vậy việc theo dõi người khác thì được coi là hành vi ác ý sao?”

 

“Đúng vậy.”

 

“À, ra là vậy, còn camera giám sát thì sao? Đội trưởng Mã không phải rất giỏi sao? Chắc chắn có thể xem được video từ camera chứ?”

 

Hoắc Đào gật đầu, “Ở cấp bậc của ông ta chắc chắn có thể xem, nhưng hành động xem camera sẽ được ghi lại, ông ta chắc chắn không muốn cho bên trên biết về mâu thuẫn của ông ta với chú Dương.”

 

“Dù sao, Thiên Tằm chắc chắn là hành động riêng của ômg ta.”

 

Thẩm Quả Quả bĩu môi, “Quy định cũng nhiều nhỉ!”

 

Đúng vậy!

 

Hoắc Đào ngước nhìn bức tường kim loại cao chót vót, bức tường kim loại không chỉ chắn những bức xạ hạt nhân mạnh mẽ mà còn ngăn cản bước chân của con người.

 

Bức xạ hạt nhân?

 

“Em chờ chút,” Hoắc Đào quay người, đến một cửa hàng gần đó mua cho Thẩm Quả Quả một bộ đồ bảo hộ.

 

“Suýt nữa quên, em phải nhớ, chỉ cần rời khỏi căn cứ, nhất định phải mặc đồ bảo hộ.”

 

Hoắc Đào vô cùng lo lắng, dặn dò.

 

Thẩm Quả Quả gật đầu.

 

Con robot ngốc nghếch trước đó vẫn đang canh giữ trước cổng bãi rác.

 

“Người anh em, chúng tôi lại đến đây!”

 

[Bíp...]

 

“Một lúc nữa chúng ta sẽ ra ngoài.”

 

[Bíp...]

 

Sau khi mặc xong bộ đồ bảo hộ, Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào bước vào bãi rác mênh m.ô.n.g không thấy điểm dừng.

 

Thẩm Quả Quả quay lại nhìn robot đứng ở cổng lớn, cảm thấy hơi nghi ngờ, “Lạ ghê, robot ở đây có vẻ vẫn giống robot trước kia, nhưng cái ở lò mổ thì trông rất lạ, như là đổi con khác vậy.”

 

Hoắc Đào:...

 

“Có thể, thật sự là đã thay một con robot mới!”

 

Thẩm Quả Quả tùy tiện chọn một chỗ, bắt đầu chuẩn bị nhặt rác, “À? Nhưng đó là robot, không lẽ không nên mang đi sửa chữa sao?”

 

“Chỉ cần loại bỏ luôn à?”

 

Hoắc Đào gật đầu, “Robot được chia thành robot chiến đấu, robot chính phủ, robot bảo vệ, robot giao tiếp, v.v. Những nơi như lò mổ và bãi rác này đều là những robot đã bị loại bỏ, chỉ cần thay đổi chương trình là được.”

 

“Chúng không đáng giá, hỏng hóc không đáng để sửa, thường thì chỉ cần cho ra ngoài.”

 

“À! Cái này... em lại hơi nhớ con robot ở lò mổ ấy!”

 

Thẩm Quả Quả mang theo chút tiếc nuối, bắt đầu dọn dẹp ống thép lộn xộn lên xe đẩy.

 

Lần này, cô chủ yếu tìm kiếm kim loại phù hợp để chế tạo dụng cụ châm cứu. 

 

Lẽ ra phải dùng kim bạc, nhưng cô biết điều đó là không thể.

 

Vậy nên, cô phải chọn phương án khác, dùng inox.

 

Nhưng không phải inox nào cũng được.

 

Những kim châm cứu này cần được cô tự làm và mài, do đó yêu cầu về độ dẻo dai và độ vô trùng của vật liệu rất cao.

 

Inox được phân loại dựa trên tiêu chí độ cứng: độ cứng Brinell, độ cứng Rockwell và độ cứng Vickers.

 

Inox 304 thường thấy ở kiếp trước có độ dẻo dai rất tốt, thường được sử dụng trong ngành thực phẩm và y tế, lần này cô đến đây với mục đích tìm kiếm inox 304.

Loading...