Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt - Chương 92.
Cập nhật lúc: 2024-10-22 10:17:43
Lượt xem: 181
“À đúng rồi, đội trưởng Chu, còn một chuyện nữa.” Thẩm Quả Quả cảm thấy hơi ngại ngùng.
Chu Quảng Bình lúc này đã ăn xong, đang ngắm nhìn chiếc bình phong của Thẩm Quả Quả, “Việc gì cũng được, cô cứ yên tâm nói.”
Thẩm Quả Quả tiến lại gần, “Mời anh qua đây.”
Cô dẫn Chu Quảng Bình vào trong tiểu viện, mở một cái chậu lớn, bên trong có một con robot.
Nó bị tháo rời thành nhiều mảnh.
Chu Quảng Bình: … Cô thật sự thích chơi với ranh giới pháp lý trong căn cứ nhỉ…
“Ê hê, tôi muốn nhờ đội trưởng Chu xem xem con robot này ban đầu được làm ra để làm gì.”
“Ôi, tôi còn tưởng cô muốn tôi giúp cô làm một cái quyền hạn gì đó chứ.” Chu Quảng Bình đùa.
Hạt Dẻ Rang Đường
Robot đã bị loại bỏ không thể khởi động lại, Chu Quảng Bình lo lắng rằng Thẩm Quả Quả có thể lợi dụng lỗ hổng quy định.
Nghe nói chỉ cần kiểm tra mục đích xuất xưởng, anh liền thả lỏng, “Cái này dễ thôi.”
Chu Quảng Bình kiểm tra số hiệu trên pin trong n.g.ự.c robot, tìm kiếm trong thiết bị đeo tay, “Nó là robot chính thức.”
“Ôi, lại là robot của hai trăm năm trước.”
“Cũng gần như là sau khi căn cứ được thành lập không lâu, nó đã được sản xuất ra để phục vụ căn cứ.”
“Có vẻ như nó bị loại bỏ không lâu lắm, có thể tồn tại tới hai trăm năm cũng xem như là rất bền bỉ rồi.”
Chu Quảng Bình thở dài một câu.
“Cô định sửa nó sao? E là sẽ khá khó đấy.”
“Đúng vậy, vật liệu thiếu rất khó tìm, đợi tôi thi xong rồi từ từ sửa thôi.” Thẩm Quả Quả gãi đầu.
Cô gõ nhẹ vào trán robot, “Không dễ đâu, mày đã hai trăm tuổi rồi mà.”
“Thời gian không còn sớm nữa, hai người nghỉ sớm đi, ngày mai tôi sẽ đến hiện trường thi đấu xem cô thi.” Chu Quảng Bình xin phép ra về.
____
Trong khi đó, ông chủ Lưu đang đi đi lại lại trong ngôi nhà ở Thành Đông mà chẳng có việc gì.
Ông ấy có nhiều tài sản, thường thích sống ở cửa hàng tại Tây Thành. Hiện tại, cửa hàng đã bán cho Thẩm Quả Quả, nên ông đã sống ở khu dân cư Thành Đông vài ngày.
Những chiến sĩ bên ngoài, ai nấy trước khi đi ngủ đều phải hú hét vài tiếng.
Quá ồn ào.
Phòng khách sang trọng, còn có đèn chùm phức tạp, tôn lên sự xa hoa trong nhà ông chủ Lưu .
Ông ngẩng mắt nhìn thấy xà phòng và xà phòng bông thơm trên tủ gỗ.
Ông cầm lên xem xét, rồi mang theo miếng xà phòng được bọc bằng vải nhuộm dâu ra ngoài.
Robot bảo vệ muốn đi theo, nhưng ông ngăn lại, “Tôi về nhà mình, có chuyện gì đâu? Đi chỗ khác đi.”
[Tít tít]
Robot ngoan ngoãn đóng cửa, không để ý đến ông nữa.
Ông chủ Lưu thẳng tiến vào nội thành.
Nhiều người cho rằng trung tâm chỉ huy là trung tâm của thành Phong Thổ.
Thực ra, trung tâm chỉ huy chỉ nằm ở rìa nội thành, nội thành thực sự chỉ có ba con phố.
Và những ngôi nhà ở đây, không phải có tiền là có thể mua được.
Giống như thư viện Vạn Liễu ở kinh thành.
Những người sống trong khu vực trung tâm của nội thành thật sự là những thân phận mà người bình thường không thể tưởng tượng nổi, được đồn đại là còn có quý tộc từ liên bang bên kia.
Giống như Thẩm gia, cũng chỉ có được một ngôi nhà ở rìa nội thành, nhà đội trưởng Mã cũng ở nội thành, nhưng chưa phải là vị trí trung tâm nhất.
Lúc này, trung tâm nội thành yên tĩnh, robot vũ trang đến tận răng đang tuần tra.
Ngay cả robot tuần tra cũng là phiên bản chưa từng thấy bên ngoài.
Robot thấy ông chủ Lưu thì lập tức dừng lại, đồng loạt cúi đầu chào.
Ông chủ Lưu không để ý, chỉ vẫy tay, đi về phía một ngôi nhà lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ga-cho-tan-phe-binh-vuong-toi-lat-nguoc-tinh-the-nho-trong-trot/chuong-92.html.]
Cánh cổng rộng tự động mở ra, rồi tự động đóng lại.
Ông chủ Lưu đi qua khu vườn xanh mát, đi vào trong, vòng qua một hành lang dài, trước mắt xuất hiện một ngôi nhà hai tầng mang đậm phong cách cổ điển.
Trên đường đi, robot vẫn lặng lẽ tuần tra, dọn dẹp và chuyển phát đồ.
Thỉnh thoảng gặp hai người sống, họ cũng lễ phép chào ông.
“Thằng nhóc, mày còn biết về nhà sao?”
Trong phòng khách tầng một, trên một chiếc sofa kiểu Âu, một người phụ nữ đẹp nghe thấy tiếng động, đặt quyển sách trong tay xuống.
Cuốn sách được bọc bằng vải mềm, ở góc dưới bên phải còn có một con dấu, nhìn kỹ thì thấy có bốn chữ nhỏ, 【Sơn Đại Cư Sĩ】.
Ở thế giới bên ngoài đã sớm thất truyền, ở đây lại có vài kệ sách.
Ông chủ Lưu ngồi lên sofa, ôm lấy cánh tay của người phụ nữ đẹp, bắt đầu làm nũng, “Mẹ, con nhớ mẹ nên mới về thăm mẹ.”
“Mẹ xem, con đã mang về một thứ hiếm có.”
Ông chủ Lưu như đang khoe kho báu, mở lớp lớp vải nhuộm dâu ra, nâng miếng xà bông thơm đưa trước mặt người phụ nữ đẹp.
“Mẹ ơi, mẹ hãy đoán xem đây là gì?”
Người phụ nữ đẹp thu gọn lớp lớp tay áo lộng lẫy, cầm lấy xà bông thơm, đưa lên mũi ngửi thử.
“Mới có mấy ngày không gặp mà xà phòng đã nâng cấp đến mức này sao?”
Ông chủ Lưu trợn tròn mắt, “Mẹ, sao mẹ biết đây là xà phòng?”
La Sơn Đại gõ nhẹ lên đầu ông chủ Lưu một cái, mấy hôm trước bà rảnh rỗi, đã thay đồ đi dạo phố thương mại.
Bà là người đầu tiên thử dùng xà phòng ở tiệm.
Còn đặt trước vài miếng nữa.
“Mẹ ơi, đây là xà bông thơm, không giống như xà phòng tắm, cái này chuyên dùng để rửa mặt, có thể giúp da tốt hơn, làm mẹ xinh đẹp hơn.”
“Ha ha, tôi còn không biết anh, nói đi, đột nhiên về đây có chuyện gì?” La Sơn Đại vẻ mặt bình thản, gói xà bông thơm lại, để lên kệ sách.
Bà sinh ra ông chủ Lưu khi đã hơn bốn mươi tuổi, hiện nay đã tám mươi, trong thế giới mà tuổi thọ trung bình là hai trăm năm, bà cũng vừa mới bước vào độ tuổi ba mươi.
Thằng con trai này, thực sự khiến bà không yên tâm.
“Cái này giờ khó mua lắm, con chỉ có được một miếng vì quen biết với người làm xà phòng ấy.”
“Mẹ ơi… hê hê…”
Ông chủ Lưu ôm lấy cánh tay bà, tiếp tục làm nũng, “Nhìn vào quà tặng này, mẹ cho con ở nhà vài hôm nhé.”
“Tránh ra, lớn rồi còn làm nũng, thật ghê tởm, trước đây không phải con hùng hổ muốn ra ngoài sống sao?”
La Sơn Đại đẩy ông ra, “Con nói con quen người làm xà phòng?”
“Ừ, mấy hôm trước con nhờ người gửi cho mẹ đồ ăn vặt cũng là do cô bé làm.”
La Sơn Đại liếc nhìn, tiếp tục cầm sách, “Một cô gái trẻ?”
“À? Mẹ biết à?”
La Sơn Đại nhanh chóng lướt qua chủ đề này, chỉ đơn giản nói một câu, “Xem ra là con có bạn mới.”
“Con về đây gấp gáp như vậy, có phải muốn đưa cô gái nhỏ về nhà chơi không?”
“Cái gì vậy! Mẹ đừng hiểu lầm con, con chỉ đơn giản là nhớ nhà thôi, hơn nữa, ngày mai cô ấy cũng không có thời gian, cô ấy phải đi thi chứng chỉ đầu bếp.”
“Hả?”
La Sơn Đại lại để sách xuống, “Chứng chỉ đầu bếp?”
Ông chủ Lưu thấy mẹ mình hiếm khi có hứng thú với điều gì, lập tức nói, “Vậy mẹ đi ra ngoài một chút đi? Nhân tiện xem kỳ thi đầu bếp luôn?”
“Cô bé nấu ăn rất ngon, đợi thi xong, con sẽ dẫn mẹ đến nhà cô ấy ăn.”
“Con đã qua lại nhà người ta rồi sao?” La Sơn Đại nhìn ông chủ Lưu từ trên xuống dưới.
Ánh mắt cuối cùng dừng lại ở khu vực quần của con trai, “Bệnh của con đã khỏi rồi chứ?”
“Mẹ!”
Ông chủ Lưu lập tức đứng dậy, dùng gối ôm trên sofa che chắn cho mình, mặt đỏ như gấc.
(truyện này tuổi thọ trung bình 200 tuổi, giờ tui kh biết để xưng hô kiểu gì luôn, cứ cấn cấn T_T)