Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 01

Cập nhật lúc: 2024-11-19 13:27:43
Lượt xem: 228

Đêm khuya tĩnh lặng, trên trời treo một vầng trăng rằm, gió nhẹ thổi qua.

Năm người Triệu gia đều đã tiến vào giấc mộng đẹp, không ai nghe được bên trong biệt thự truyền đến âm thanh giống như điện chập: [Tích tích, kiểm tra đo lường nhóm ký chủ, điểm đến sau khi biệt thự xuyên không – Triều đại Thiên Khải]

...

Mưa xuân rơi lách tách suốt đêm, khiến con đường nhỏ trong rừng trở nên lầy lội khó đi. Những chiếc lá non xanh biếc nhẹ nhàng lăn xuống giữa thảm cỏ, trong khi sương mù bao phủ toàn khung cảnh.

"Ò ó o o–"

Gà trống gáy?

Mới sáng sớm, Triệu Hi đã bị tiếng gà gáy đánh thức, cô vừa ngái ngủ vừa gãi gãi mái tóc đen, lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi tay mò mẫm chiếc điện thoại di động trên giường. Cô mở mắt, chịu đựng ánh sáng chói loá phát ra từ màn hình để xem đồng hồ trên điện thoại, mới hơn 5 giờ.

Nhìn góc trái phía trên của điện thoại di động, Triệu Hi lại càng mờ mịt. Không chỉ không có tín hiệu wifi, ngay cả tín hiệu 5G cũng không còn.

Cô nửa nằm nửa ngồi, bàn tay trắng nõn sờ soạng trên đầu giường, ngón tay ấn công tắc đèn ở đầu giường nhưng lại không thấy ánh sáng như trong tưởng tượng. Trong lòng Triệu Hi sinh ra nghi ngờ, đây là biệt thự mà còn có thể bị cắt điện được sao? Còn không bằng trang trại nhỏ của cô?

Hơn một tháng trước, ông cụ Triệu Hoành Quang, người giàu nhất cả nước mắc bệnh nặng, đã cử người tới Triệu gia ở thôn Bạch Sa, khẳng định cha cô, Triệu Chí Dân, chính là đứa con trai ruột duy nhất của ông cụ, khiến cho toàn bộ thôn Bạch Sa đều kinh ngạc.

Sau khi cẩn thận làm xét nghiệm DNA kiểm tra, cha cô thật sự là huyết mạch bị lưu lạc của gia đình giàu nhất, mà hai anh trai cùng Triệu Hi cứ như vậy mơ mơ hồ hồ trở thành cháu trai cháu gái của gia đình giàu có.

Sau khi ông cụ Triệu Hoành Quang phân chia xong tài sản thừa kế, để lại biệt thự cho họ liền buông tay rời khỏi thế gian.

Triệu gia sắp xếp xong đám tang của ông cụ, mang theo tâm tình phức tạp, chính thức chuyển vào biệt thự cảnh quan chiếm diện tích gần 10 mẫu đất này.

Triệu Hi vò vò mái tóc rối bù, cô mặc một bộ váy ngủ Doraemon đứng dậy rời khỏi giường, mang đôi dép nhựa đi đến cạnh cửa sổ sát đất, vừa ngáp vừa nhìn ra bên ngoài.

Lúc này sắc trời còn chưa sáng, bầu trời xám xịt, chỉ có vài ngôi sao lấp lánh, cuối chân trời ẩn hiện một tia ánh sáng đỏ thắm.

Có thể mơ hồ nhìn thấy một thôn xóm với rất nhiều căn nhà thấp bằng gạch san sát ở nơi xa, tất cả đều là những ngôi nhà gỗ một tầng, bởi vì quá xa nên Triệu Hi nhìn không rõ lắm. Nhìn kỹ hơn, phía sau biệt thự thật sự có một ngọn núi lớn.

Triệu Hi không còn buồn ngủ nữa, trong lòng đột nhiên xuất hiện ý nghĩ hoang đường và cảm giác bất an kỳ lạ, cô cố gắng giữ bình tĩnh rồi nhanh chóng xoay người chạy ra khỏi phòng ngủ.

"Cha mẹ, anh cả, anh hai, mọi người mau thức dậy."

Bởi vì Triệu Hi cứ mãi đập cửa la hét không ngừng, cả nhà đều thức giấc, ngái ngủ nhìn Triệu Hi.

"Hi Hi, mới sáng sớm tinh mơ đã kêu chúng ta dậy làm gì vậy?"

Triệu Hi mấp máy môi. Vì muốn kiểm chứng suy nghĩ trong lòng mình, nên cô tiến vào phòng ngủ của anh hai Triệu Húc, dứt khoát cầm lấy di động của anh.

Triệu Hi nhớ rõ mấy ngày trước anh hai Triệu Húc mới mua di động mới có độ phân giải cực cao, có thể phóng to lên tới 100 lần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/01.html.]

Triệu Hi kéo Triệu Húc rồi dùng vân tay của anh ấy mở khóa điện thoại di động, nhấn vào biểu tượng chụp ảnh, lựa chọn chức năng quay phim, rồi hai ngón tay không ngừng di chuyển trên màn hình để phóng to tới mức tối đa.

Hình ảnh trên màn hình di động ngày càng xa, tuy hình ảnh sau khi phóng to trở nên mờ ảo, nhưng nhìn chung vẫn có thể nhìn được.

Thôn xóm ở nơi xa có mấy chục căn nhà được xây bằng đất với những bức tường thấp. Đêm qua, mưa xuân rơi rả rích khiến không ít nhà bị ngập nước, làm mềm chân tường và có dấu hiệu sụp đổ. Toàn bộ thôn chỉ còn lại một hoặc hai ngôi nhà được tu sửa bằng gạch đá xanh.

Sắc mặt của gia đình năm người của Triệu Hi đều thay đổi khi thấy cảnh tượng này.

Thời buổi này ai còn ở nhà gạch nhà gỗ nữa chứ? Ngay cả ở vùng nông thôn cũng đều xây nhà cao tầng rồi.

Qua màn hình điện thoại chỉ thấy một nam thanh niên bước ra khỏi nhà, trên bàn tay to ngăm đen cầm một bát cháo nóng hổi, bùn vẫn còn lấm dưới móng tay, trong bát cháo có một chút rau xanh xắt nhỏ nổi lềnh bềnh. Hắn ngồi xổm ở trên ngạch cửa, ăn từng ngụm từng ngụm, vẻ mặt thỏa mãn.

Một người phụ nữ còn trẻ với mái tóc được búi sau đầu bước ra, dắt theo một cậu bé lớn chừng bốn năm tuổi, cậu bé không mang giày vớ đi chân trần trên mặt đất.

Một nhà ba người đều mặc áo vải lanh xám xịt, phía trên còn có mấy mảnh vá.

Hiện tại cả nước đều đã thoát nghèo, nhà ai mà lại nghèo thành ra như vậy?

Triệu Húc đứng bên cạnh nhìn sững sờ vô thức hỏi: "Chúng ta, chúng ta bị đưa đến chỗ nào vậy?"

Cả gia đình vây quanh màn hình điện thoại di động, sững sờ trong giây lát.

Hai vợ chồng kia thì lại coi đó là điều hiển nhiên, người phụ nữ oán trách chồng: "Có bàn ăn không ngồi, ngồi ở cửa làm gì?"

Nam thanh niên cẩn thận l.i.ế.m hạt gạo trên môi vào trong miệng, nhìn bé trai trước mặt không ngừng nuốt nước miếng thì ôm lấy, cầm bát cháo đút miếng cháo loãng cuối cùng cho con trai, rồi cười giải thích: "Ăn trong phòng cần phải châm nến, ngồi bên ngoài có thể tiết kiệm, ngoài trời cũng đã sáng."

Người phụ nữ trẻ tuổi bất đắc dĩ gật đầu.

Bé trai trong lòng n.g.ự.c nam thanh niên ôm bát l.i.ế.m hết giọt cháo cuối cùng, còn có chút chưa đã thèm không muốn buông tay.

Thấy con trai như thế, nam thanh niên thở dài lại nói: "Mấy ngày cày bừa vụ xuân, ta sẽ dậy sớm cần mẫn, chờ cày xong cho nhà mình, ta lại đi giúp người khác cày để kiếm thêm chút tiền cho mẫu tử các ngươi."

Một ngày cổ nhân chỉ ăn hai bữa sớm tối, nhưng gần đây tới vụ xuân canh tác, trai tráng trong thôn vốn không nhiều lại muốn dốc sức cày cấy, trong nhà lại không có nhiều lương thực, cho nên phụ nữ trẻ con chỉ có thể tiết kiệm chút thức ăn cho trụ cột trong gia đình ăn trước.

"Tiểu tử Thính Vân kia đã đỡ bệnh chưa? Cần mời đại phu xem thử hay không?" Vương Đại Trụ lại hỏi.

Phụ nhân còn chưa đáp lời, một giọng nói khắc nghiệt từ sau lưng vang lên: “Một kẻ khác họ không biết xấu hổ ăn không uống không ở nhà ta như hắn, cần gì phải mời đại phu?"

Lão Vương lão nghiêm mặt đi tới, ông ta mặc một kiện trường bào cộc tay màu xám, hai cánh tay bởi vì phơi nắng quanh năm nên lộ ra màu đồng cổ, trên vai khiêng một cái cuốc, khuôn mặt như vỏ cây khô kéo, đôi mắt đục ngầu tràn ngập không vui.

Vương Đại Trụ bất đắc dĩ thỏa hiệp: "Phụ thân, vậy con đi phòng bên thăm hắn trước?"

Trong mắt lão Vương nhanh chóng hiện lên một tia chột dạ, lớn tiếng cắt đứt lời nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, họ Vương chúng ta để lại cho hắn một tấm chiếu đã là không tệ rồi, mau đi thăm ruộng, nếu lỡ vụ xuân, ta sẽ không tha cho tên kia đâu."

Ngược lại hài đồng kia mở to đôi mắt như quả nho chớp chớp, muốn nói lại thôi, bị Vương lão đầu trừng mắt một cái, sợ tới mức rụt cổ lại.

Loading...