Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 02

Cập nhật lúc: 2024-12-18 12:46:28
Lượt xem: 188

Giờ phút này trên con đường nhỏ ngoài sân có người vẫy tay gọi, hai cha con lên tiếng, Vương Đại Trụ cầm lấy cuốc tới ruộng trồng trọt.

Thông qua màn hình điện thoại di động, một nhà năm người Triệu Hi lại nhìn nhau, nhất thời không biết phải nói gì.

Vẫn là anh cả Triệu Ngôn mở miệng, phá vỡ cục diện bế tắc nói: "Chúng ta... xuyên không rồi sao?" 

Biệt thự mất nước mất điện, internet không còn, tín hiệu điện thoại di động cũng không còn, lại gặp phải thôn xóm cổ đại như vậy, không phải xuyên không còn có thể là cái gì?

Hai má Triệu Húc khẽ co giật, bổ sung: "Hơn nữa còn mang theo cả tòa biệt thự xuyên không.”

Đọc nhiều tiểu thuyết xuyên không như vậy, cũng không nghĩ tới cả nhà họ lại gặp phải chuyện này, còn mang theo cả tòa biệt thự xuyên không.

Vương Tuyết Cầm có chút sốt ruột: "Xuyên không? Vậy ngày mai Hi Hi nhà chúng ta phải đi học thế nào đây?”

Triệu Hi: ...

Triệu Ngôn nhướng mày, ngón tay đẩy nhẹ cặp kính tròn màu vàng trên sống mũi, có chút lo lắng nói: "Cũng không biết chúng ta xuyên tới triều đại nào, nếu là triều Tần, chúng ta đều là hộ đen không có hộ khẩu, dựa theo luật triều Tần sẽ bị trị tội."

Triệu Chí Dân vỗ đùi một cái, nhìn gia đình bất an nói: "Sợ cái gì? Người hiện đại chúng ta tới cổ đại này rồi lại không sống nổi sao? Cha con chính là nông dân chuyên nghiệp."

"Hơn nữa, có căn biệt thự này đi theo, bên trong chứa không ít thứ tốt."

Triệu Hi lặng lẽ mở miệng: "Cha, vừa rồi lúc con đi gọi hai người rời giường, phát hiện ngoại trừ phòng ngủ ra, những phòng khác đều bị khóa mở không được..."

"Cái gì?"

Cả nhà không tin, bởi vì mất điện không thể đi thang máy, đành phải sờ soạng trong bóng tối đi xuống lầu, phát hiện trước mỗi cánh cửa lớn đều treo một cái khóa to có hoa văn rồng mạ vàng, mà những khu vực công cộng thì lại càng tràn ngập sương trắng, không thể ra vào.

Đang lúc năm người còn mơ hồ, trong đại sảnh biệt thự vang lên một âm thanh điện tử trí năng:

[Chúc mừng ký chủ đến triều đại Thiên Khải, ta là Đại Bảo - tiểu quản gia biệt thự trí năng của các ngươi, mời các ký chủ cố gắng thu hoạch giá trị thiện cảm để mở khóa các khu vực công năng của biệt thự, hưởng thụ hạnh phúc do biệt thự mang đến!]

Trước mặt xuất hiện một màn hình sáng nửa trong suốt chừng trăm tấc, từ nhà hàng phòng bếp, thư phòng, ga ra ngầm hạng nhất rồi đến bãi đỗ máy bay, mỗi một khu chức năng đều cần điểm tích lũy để mở khóa, không bỏ sót cái nào, mà càng về sau điểm tích lũy cần thiết lại càng cao, có thể nói là giá trên trời.

Mà điểm tích lũy ban đầu là 0.

Triệu Hi: Một nhà năm người không hiểu sao lại xuyên vào thời cổ đại, họ nhường lại cảm giác hạnh phúc này cho ngươi, ngươi có muốn hay không?

Triệu Chí Dân dở khóc dở cười, dáng vẻ như muốn thương lượng với "tiểu quản gia biệt thự": “Tiểu Bảo này, chúng ta không cần biệt thự này nữa, đưa chúng ta về lại hiện đại có được không?"

[Xin thứ cho quyền hạn của Đại Bảo có hạn, không thể hoàn thành.]

À, cái này...

"Đã tới rồi thì cứ yên tâm ở lại vậy." Triệu Hi suy nghĩ một lát rồi nói: "Đại Bảo, mở bản đồ biệt thự."

Biệt thự do ông nội giàu nhất cả nước để lại, được ca ngợi là nằm trong nhóm ba biệt thự cao cấp nhất toàn quốc. Đêm qua họ mới chuyển đến, thật sự cũng không quá hiểu về cấu trúc của biệt thự.

Biệt thự này tham khảo qua nhà cửa ở vùng Giang Nam để xây nên, tổng cộng chia làm hai viện, Đông viện là viện chính, có ba tầng trên mặt đất, hai tầng hầm, cùng tất cả 14 phòng ngủ, khu công năng có bếp kiểu Trung bếp kiểu Tây cùng thư phòng và phòng khách, hai tầng hầm sử dụng làm gara. Tổng cộng đang có 15 chiếc siêu xe đang đậu. Mà Tây viện được dùng làm khu vực giải trí, có rạp chiếu phim gia đình, phòng kho, thậm chí là sân bay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/02.html.]

Triệu Hi nghi hoặc: "Đại Bảo, điện nước của biệt thự thì tính như thế nào?"

[Căn cứ vào khu vực diện tích đã được mở khóa, muốn có điện nước thì cần có số điểm tương ứng.]

Được rồi, hiện tại đơn giản mà nói là làm gì đều cần có điểm tích lũy.

Trong giây lát.

Cả nhà họ Triệu nghiên cứu một lát, ánh mặt trời ngoài cửa sổ đã lên cao, bầu trời xanh thắm trong vắt, chỉ có vài gợn mây, ngẫu nhiên lại có mấy chú chim bay xẹt qua.

"Đúng là không khí ở cổ đại vẫn tốt hơn, không có sương mù, hoàn toàn tự nhiên, không bị ô nhiễm."

Mẹ Triệu tìm niềm vui trong đau khổ, lời vừa dứt, ngoài phòng vang lên tiếng chó sủa rất quen thuộc.

Đôi mắt hạnh của Triệu Hi sáng lên, vui mừng nói: "Là Vượng Tài.”

Vượng Tài là một chú chó giữ vườn vừa mới một tuổi, rất giỏi trông nhà, đêm qua chuyển nhà cũng được mang theo, chỉ là người Triệu gia cũng không nghĩ tới Vượng Tài sẽ xuyên theo.

Vượng Tài rất hiểu tính người, bình thường cũng không kêu loạn quấy nhiễu mọi người, trừ phi có người ngoài xông vào.

Triệu Hi quyết đoán bước nhanh ra khỏi cửa chính đông viện, liếc mắt một cái thấy Vượng Tài chạy quanh một tiểu hài tử đi chân trân người đầy mồ hôi và sủa điên cuồng, tiểu hài tử sợ tới mức thân thể nhỏ bé run lẩy bẩy, sắc mặt nhỏ nhắn vàng như sáp không có thịt trắng bệch, giọng nói run rẩy nức nở kêu: "Cẩu cẩu đừng cắn Hổ Tử, đừng cắn ta."

Nhìn quần áo và đôi chân kia, đoán chừng là tiểu hài tử trong màn hình điện thoại sáng nay, Triệu Hi còn nhớ rõ dáng vẻ hắn cầm bát cháo l.i.ế.m sạch.

Tiểu hài tử kia gầy như một con khỉ da, chỉ có khuôn mặt tròn trịa mang theo chút mập mạp của trẻ con.

Tâm tư Triệu Hi khẽ động, lập tức tiến lên phía trước vỗ vỗ đầu Vượng Tài, trầm mặt răn dạy: "Vượng Tài, ngồi xuống."

Vượng Tài ô ô một tiếng, ngoan ngoãn ngồi xổm trên mặt đất, há miệng chảy nước trên mặt đất.

Cả nhà cũng chỉ có con ch.ó Vượng Tài này còn chưa biết tình huống.

Hổ Tử ngây ngốc nhìn mặt Triệu Hi, thì thào: "Tiên... Tiên nữ."

Triệu Hi năm nay đang ở độ tuổi mười sáu tươi đẹp như hoa, mặc dù từ nhỏ sinh ra trong nhà nông, nhưng lại được vợ chồng họ Triệu cẩn thận nuông chiều mà trưởng thành, càng là mỹ nhân số một trong thôn Bạch Sa.

Hổ Tử chưa bao giờ gặp qua thiếu nữ nào xinh đẹp như vậy, da thịt so với tuyết trắng trong ngày đông còn hơn ba phần, không mang theo bất kỳ trang sức nào nhưng so với cô Thúy Thúy còn xinh đẹp hơn.

Còn nữa, quần áo trên vị tiên nữ này thật kỳ lạ, bên trên lại thêu một con vật màu lam mà hắn không biết là gì.

Cái đầu tròn màu lam thật to, ngay cả hai tay cũng tròn vo. Không giống như hổ, cũng không giống như mèo, Hổ Tử tạm thời cho rằng đây là một con thần thú.

Chỉ có tiên nữ mới biết về thần thú.

Hổ Tử kích động đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn từ trắng chuyển sang đỏ, đột nhiên quỳ xuống với Triệu Hi, khóc nức nở hô to: "Tiên nữ tỷ tỷ, Hổ Tử van cầu ngươi cứu Thính Vân thúc thúc đi, hắn sắp c.h.ế.t rồi."

Tiểu quản gia trí năng - Đại Bảo nhắc nhở [Thiện cảm đến từ Hổ Tử, điểm tích lũy +1]

Người một nhà nghe được thì hai mắt liền tỏa sáng, cũng bắt đầu sinh ra thiện cảm với đứa nhỏ Hổ Tử này.

Mẹ Triệu - Vương Tuyết Cầm từng sinh dưỡng ba đứa nhỏ, nhìn Hổ Tử gầy gò nhỏ bé tựa như một chú mèo con đáng thương, lòng sinh thương tiếc, kéo hắn từ trên mặt đất đứng dậy, trìu mến hỏi: "Hổ Tử, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thính Vân thúc thúc là ai?"

Loading...