Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 06
Cập nhật lúc: 2025-01-02 16:05:57
Lượt xem: 132
Bởi vì ôn dịch, trong thôn vốn có hơn bốn trăm hộ nhân khẩu nay chỉ còn lại hơn hai trăm hộ, cho nên gần đây canh tác vụ xuân mới thiếu người, cực kỳ bận rộn.
Triệu Chí Dân hỏi: "Vậy một mẫu ruộng các ngươi có thể trồng bao nhiêu lương thực?" Đây mới là việc Triệu Chí Dân quan tâm nhất, dù sao ăn cơm mới là việc quan trọng!
Hổ Tử từng thấy phụ thân trả tiền thuê, ở bên cạnh cũng nghe hiểu một phần, suy nghĩ một chút liền trả lời: "Nếu là năm được mùa, một mẫu ước chừng có hai thạch lương thực."
Cổ đại tính một thạch lương thực bằng 120 cân, hai thạch cũng chỉ chừng 240 cân, đây là dưới tình hình thu hoạch tốt.
Khó trách cổ đại thường xuyên c.h.ế.t đói khắp nơi, tâm tình Triệu Chí Dân phức tạp, nhưng nghĩ đến trong kho hàng nhiều giống tốt như vậy, Triệu Chí Dân lại tràn đầy lòng tin.
Những thứ khác hắn không biết, nhưng trồng trọt hắn chính là chuyên gia.
Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ được mấy tuổi, muốn hỏi thêm chuyện khác, Hổ Tử cũng không đáp được.
Hổ Tử ăn hết cái bánh bao thịt kia còn l.i.ế.m hết dầu mỡ trên ngón tay mới thôi.
Vương Tuyết Cầm thấy hắn đáng thương muốn chia cho hắn một quả trứng luộc thì Hổ Tử lắc đầu như trống bỏi.
Dù cho vẫn thèm ăn, Hổ Tử cũng không dám lại ăn trứng luộc mà tiên nhân đưa, vô cùng ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế dài, chỉ là trông mong mà nhìn thôi.
Triệu Hi suy nghĩ khẽ động, trong lòng có tính toán, cười nhìn đứa trẻ hỏi: “Hổ Tử còn muốn ăn thêm một cái nữa không?"
Hổ Tử cả kinh, có thể nếm một cái bánh bao thịt đã là tiên nhân chúc phúc, còn có thể ăn cái thứ hai? Dù rất muốn ăn thêm nhưng Hổ Tử vẫn không ngừng lắc đầu.
Triệu Hi cười nói: "Ta cũng không tặng không ngươi, ngươi giúp chúng ta hoàn thành một việc là được."
Dứt lời Triệu Hi đứng dậy đi vào phòng bếp, lấy ra một cái túi nilon sạch sẽ, mở ra bình đựng trà, múc chừng một cân, đem túi nilon thắt lại, đưa cho Hổ Tử nói: "Trong này là trà, giúp chúng ta bán đi mua mấy bộ quần áo, còn thừa bao nhiêu bạc thì mang lại cho chúng ta."
Lúc xuyên tới vào đã vào đầu hạ, người Triệu gia đều mặc quần đùi áo ngắn tay, anh hai Triệu Húc lại để đầu đỉnh, tóc ngắn dán sát da đầu.
Một thân trang phục này nếu là đến chợ cổ đại không khéo bị bắt lại, việc cần là phải tìm người giúp bọn họ đổi tiền tệ trước mới được.
Vả lại, lương thực trong phòng bếp kiểu Hoa này chỉ đủ cho một nhà Triệu gia ăn một tuần, nếu một tuần sau không thể mở khóa khu vực khác của biệt thự, như vậy tất phải đi chợ này mua thêm vật tư.
Không có tiền làm sao mua? Cho nên muốn đổi được tiền tệ của triều Thiên Khải là chuyện quan trọng.
Mà trà ở cổ đại kỳ thật giá cả đắt đỏ, mới vừa nghe Hổ Tử nói sản lượng lương thực mỗi mẫu của triều Thiên Khải, Triệu Hi liền kết luận chiếu theo sức sản xuất của triều Thiên Khải, đoán chừng còn chưa có kỹ thuật xào trà.
Trà xào khô không chỉ dễ mang theo, có thể loại bỏ vị đắng của trà tươi, mà còn mang theo mùi thơm ngát.
Triệu Hi phỏng chừng một cân trà đã xào chế qua này có thể đổi không ít bạc.
Hổ Tử kinh ngạc nhìn liên tục, trà? Hắn chưa bao giờ uống qua, chỉ gặp qua vài lần ở nhà trưởng thôn, giống như chồi non mới mọc trên cây vào ngày xuân.
Mà trà của tiên nhân mặc dù nhỏ, nhưng mang theo một cỗ hương khí nhàn nhạt đặc biệt, đây là tiên phẩm, tất nhiên sẽ không giống người thường.
Hổ Tử kích động không thôi, mình tự tiện xông vào tiên cảnh, các tiên nhân chẳng những không trách cứ hắn, còn cứu Thính Vân thúc thúc, lại tặng cho hắn bánh bao nhân rau cần, hôm nay còn muốn phân phó hắn làm việc?
Hổ Tử luôn miệng đáp ứng: "Vâng, Hổ Tử nhất định làm được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/06.html.]
Triệu Hi lại gắp thêm một chiếc bánh bao nhân thịt dê cho hắn.
Hổ Tử nuốt một ngụm nước miếng, đời này hắn cũng còn chưa được nếm qua tư vị thịt dê đâu, nghĩ đến mẫu thân trong nhà cũng còn đói bụng, liền chuẩn bị mang về cho nương nếm thử.
Triệu Hi thấy thế dứt khoát cầm một cái túi giấy đem túi bánh bao thịt kia đóng gói đưa cho Hổ Tử.
Hổ Tử cẩn thận từng li từng tí mà đem túi giấy cuốn lên, giấu vào trong vạt áo trước ngực, sau đó lại cầm lấy một cân trà kia.
*
Dùng xong bữa sáng, bọn họ lại nhớ tới thiếu niên tên Tiêu Thính Vân kia, giờ phút này Tiêu Thính Vân vẫn còn hôn mê, Hổ Tử cảm thấy sắc mặt hắn tốt hơn một chút.
Triệu Ngôn cầm s.ú.n.g đo nhiệt độ b.ắ.n vào trán Tiêu Thính Vân, có chút kinh ngạc nhướng mày: "Hạ sốt rồi."
Dù sao người cổ đại chưa bao giờ dùng qua thuốc tây, cộng thêm Tiêu Thính Vân này thân thể xương cốt cường tráng, dược hiệu tự nhiên phát huy tốt, phỏng chừng hắn thật đúng là không thể tuyệt mệnh.
Triệu Ngôn trầm ngâm một tiếng nói: "Để bệnh nhân này ở lại chỗ chúng ta, hai ngày nữa còn phải tiêm mới khỏe lại được".
Nếu đưa trở về chăm sóc không tốt lại c.h.ế.t mất, đây chẳng phải sẽ lãng phí thuốc của hắn sao?
Hổ Tử nghe được càng bội phục, thật không hổ là tiên nhân, bệnh nặng như vậy không cần tới một hai tháng, chỉ cần mấy ngày liền có thể khỏi hẳn? Giao Thinh Vân thúc thúc cho các tiên nhân, Hổ Tử rất yên tâm.
Vội vàng từ biệt tiên nhân, Hổ Tử cất giữ túi bánh bao thịt còn hơi nóng kia ở trong lồng ngực, trong tay thì cầm theo một cân trà, chạy về phía thôn Đào Hoa.
Tiên cảnh vốn cách thôn Đào Hoa không xa, không bao lâu Hổ Tử liền trở về thôn, lúc này vừa mới tiến vào đại môn của Vương gia thì phía sau lưng thình lình vang lên một âm thanh nghiêm khắc: "Hổ tử, trong lồng n.g.ự.c ngươi là cái gì?!".
Người nói chuyện là đại bá mẫu Tôn thị của Hổ Tử, trên người mặc một bộ xuân sam thêu hoa màu xanh lam, cánh tay phải tráng kiện xắn tay áo lên, lộ ra vòng tay bạc sáng loáng, ánh mắt sắc bén hồ nghi nhìn Hổ Tử: "Lại hái quả dại trong núi?".
Hổ tử thường cùng những đứa trẻ trong thôn hái trái cây dại, Tôn thị ỷ vào thân phận trưởng bối đòi rất nhiều lần.
Hổ Tử gấp đến độ ngón chân cào trên đất, bảo vệ chặt túi bánh bao nhân thịt dê trong n.g.ự.c cùng lá trà.
Đột nhiên, tròng mắt nhỏ lưu chuyển một vòng, quay đầu hưng phấn nói: "Đại bá mẫu, không phải trái cây mà là đồ ăn mặn.
Hổ Tử bắt được một con cóc ở cạnh hồ nước!".
Sắc mặt Tôn thị khẽ biến, tiểu tử này đói đến choáng váng rồi sao? Cóc mà cũng dám bắt ăn? Cóc trên cánh đồng này đều có độc.
Hổ Tử lại hỏi: "Đại bá mẫu, lát nữa Hổ Tử nướng xong sẽ chia cho người một nửa?"
Tôn thị vội vàng lui về phía sau hai bước, vẻ mặt chán ghét xua tay, “Đừng đừng đừng."
Hổ Tử trong lòng mừng thầm, ôm chặt đồ trong lòng vội vàng hướng về phía căn nhà gỗ nhỏ của mình chạy đến, sợ đại bá mẫu sinh lòng nghi ngờ lại gọi hắn lại.
Mẫu thân Hổ Tử - Lý thị đang ngồi ở ngạch cửa thêu hoa, vừa nhìn thấy hắn đầu đầy mồ hôi chạy về, oán trách nói: "Chạy cái gì mà chạy? Đường đệ của ngươi không có nhà, chớ đi chọc giận đại bá mẫu của ngươi."
Lão Vương gia có tổng cộng hai trai một gái, Tôn thị gả cho con cả, sinh ra ba người con trai.
Thời buổi này nam nhân chính là sức lao động, Tôn thị liên tục sinh ba nhi tử, tự cảm thấy mình đi đường đều thẳng lưng hơn người khác.