Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 100
Cập nhật lúc: 2025-02-12 08:15:11
Lượt xem: 34
Thôn Đào Diệp do huyện Đào Nguyên quản lý, nửa tháng trước thủ thành và đô đốc của huyện Đào Nguyên đều đã c.h.ế.t dưới cửa thành, vài địa chủ còn bị giết, từ đó các nhà các hộ đóng cửa không bước chân ra.
"ý ngươi là đối phương có một thần vật tên là Chấn Thiên Lôi? Có thể cách mấy thước đả thương tính mạng người?" Lý Thiên là tướng quân lần này phụ trách đánh vào huyện Đào Nguyên, bên ngoài địa bàn bọn họ bị bại trận nhiều lần liên tiếp, sĩ khí quân binh thấp, lại nghe nói nơi này lương thực đồi dào, Lý Thiên liền đánh chủ ý tới huyện Đào Nguyên.
Quận thủ Đào Nguyên cùng đô đốc cũng đều là người có cốt khí, ỷ vào địa hình dễ thủ khó công mà cứng rắn liều mạng với bọn họ một tháng, sau đó mới bị hắn một đao c.h.é.m chết.
Ai ngờ được lại bị một đám gia đinh của Lương gia liều c.h.ế.t chiến đấu dây dưa thêm mấy ngày!
Hôm nay lại có người đến tìm chết?
Lý Thiên đứng ở trên tường thành nhìn một đám tướng sĩ đông đảo từ xa đang đi đến, hơn nửa tháng này hắn nghe đủ các loại đồn đãi về đám quân sĩ do huyện lệnh phái tới này, cái gì mà thần binh cái gì mà tiên dược, còn có cái gì mà Chấn Thiên Lôi.
Quả thực khôi hài!
Buồn cười nhất chính là Chấn Thiên Lôi kia, nghe nói là còn có thể nổ tung mấy mét thước sau khi ném, không phải thần tiên thì ai có thể làm được chứ?
Lý Thiên mặc trọng giáp đứng ở trên thành lâu, cười lạnh nhìn đội ngũ đang chuẩn bị công thành bên dưới thành lâu, châm chọc nói: "Chư tướng đừng sợ, loại chuyện thần tiên chẳng qua là do bọn đạo chích cố ý truyền ra lời đồn."
Triệu Húc còn chưa kịp mở miệng, đột nhiên nghe được một trận s.ú.n.g nổ, khói thuốc s.ú.n.g tràn ngập, ngay sau đó từ trên thành lâu tuôn ra những tiếng la hét hoảng sợ.
Lý Thiên vừa rồi còn kiêu ngạo vô cùng lúc này hai tròng mắt trợn tròn, m.á.u tươi trên trán chảy xuống tùy ý, không khống chế được mà ngã thẳng về phía sau, không hề nhúc nhích.
Thuộc hạ đưa tay sờ hơi thở của Lý Thiên, hoảng sợ hô to: "Tắt thở rồi, tướng quân c.h.ế.t rồi, hắn tắt thở rồi!"
Mới vừa rồi tướng quân Lý Thiên còn nói chuyện thần tiên là lời đồn do đạo chích truyền ra, một khắc sau liền mất mạng.
Đây chẳng lẽ là hình phạt mà tiên nhân giáng xuống?
Triệu Húc cứng ngắc quay đầu nhìn lại, thấy Tiêu Thính Vân đang thu s.ú.n.g vào trong ngực, thần sắc tự nhiên nói: "Vật này quả thật tiện hơn cung tiễn."
Triệu Húc: "..." Vẫn là ngươi lợi hại.
Tiêu Thính Vân nói: "Tốc chiến tốc thắng, sớm ngày về nhà."
Thành lâu rơi vào tình cảnh luống cuống, những quân sĩ kia nhìn thấy tướng quân đã c.h.ế.t thì sợ đến xui lơ tại chỗ, trong miệng không ngừng thì thào:
"Thần tiên... Thân tiên hạ phàm! Tiên nhân thứ tội, tiên nhân tha mạng."
Bọn họ ở xa như vậy, ngay cả người đứng gần cũng không có, tướng quân c.h.ế.t như thế nào? Tướng quân Lý Thiên kia còn đang mang một thân trọng giáp phòng ngự đao thương al Giáp kia nghe nói là bảo kiếm cũng khó lòng đ.â.m thủng.
Nếu không phải thủ đoạn thần tiên thì bọn chúng cũng không nghĩ ra cái gì khác.
Đừng nói những hán tử sợ tới mức hồn bay phách lạc, đám người Trương Thọ đều trợn mắt há mồm.
Tiên nhân... Thật sự là tiên nhân.
Bọn họ thật sự là tiên nhân!
Đã có tướng sĩ sợ tới mức quỳ xuống điên cuồng dập đầu với Tiêu Thính Vân cùng Triệu Húc bọn họ, còn có binh lính sợ hãi không màng người bên ngoài ngăn cản, mở cửa thành ra, toàn bộ nghịch quân bị một tay Tiêu Thính Vân làm cho hoảng loạn, thuận lợi đi thẳng vào.
Triệu Húc phân tích nói: "Cũng không biết những nghịch quân kia có thể phản công hay không, trước tiên chúng ta dựng trại ở huyện này... Quách Phàm!"
Thư sinh gặp được khi trước là người rất có học thức, Triệu Húc dứt khoát đề bạt hắn làm quân sư, Quách Phàm vui vẻ đi tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/100.html.]
Lúc trước vốn tưởng rằng phải lang thang khắp nơi, ai ngờ hắn lại được tiên nhân Triệu Húc nhìn trúng, làm quân sư trong quân.
Mặc dù hắn không phải hộ nghèo, nhưng gia cảnh nghèo túng, tương lai cũng không có tiền đồ gì, vì vậy đây chính là cơ hội tốt cho hắn trở mình.
Triệu Húc nói: "Quận thủ cùng đô đốc đều đã chết, trong thành nhất định không yên ổn, ngươi phụ trách duy trì trật tự trong thành, tiếp tục tuyển binh."
Quách Phàm lập tức đồng ý, lui ra ngoài làm việc.
Tiêu Thính Vân suy nghĩ một hồi rồi nói: "Húc huynh, ngươi ở đây thủ thành, ta đi các nhà xin lương thực".
Thủ thành tất nhiên phải tiêu hao lượng lớn lương thực, kho lúa trong thành này hơn phân nửa đều bị nghịch quân kia ăn mất, nếu không muốn lương thực cạn kiệt nhất định phải đi tìm những địa chủ kia xin cấp lương thực.
Bọn họ đã giải quyết nguy cơ cho huyện Đào Nguyên, đòi chút lương thực cũng không quá đáng đúng không?
Những địa chủ kia đoán chừng cũng là bị dọa sợ, thấy người tới muốn lấy lương thực, hoặc nhiều hoặc ít đều đưa ít lương thực ra.
Chỉ có cửa lớn của Lương phủ là đóng chặt, cho dù gõ thế nào cũng im lìm như không có chuyện gì xảy ra.
Bên trong cửa truyền đến tiếng gã sai vặt Lương gia gao thét: "May tên giặc các ngươi có biết Lương phủ là nhà mẹ đẻ của tiên hoàng hậu hay không? Còn dám xâm nhập?".
Tiểu binh dưới trướng đi truyền lời chỉ xin chút lương thực nhưng vẫn không được mở cửa, Tiêu Thính Vân có chút mất kiên nhẫn: "Đi nhà tiếp theo trước".
Chờ lát nữa lại đến.
Người trong cửa nghe tiếng tiếng nói hoảng hốt chốc lát, âm thanh này, sao giống như là...
Khe cửa mở ra một chút vừa đủ để nhìn ra bên ngoài, khi nhìn thấy khuôn mặt Tiêu Thính Vân, đại não người kia trống rỗng, ngay khi Tiêu Thính Vân sắp cưỡi ngựa rời đi, đại môn bỗng nhiên mở ra…
"Thụy... Thính Vân ngươi chưa chết?"
Lương Nham vội vàng hô to, đôi mắt đỏ bừng không thôi.
Phụ thân hắn là huynh trưởng của tiên hoàng hậu, hắn và Thụy vương vốn là biểu huynh đệ, năm xưa bọn họ đã gặp qua ở trong cung yến.
Mùa đông năm ngoái quận Đào Nguyên bị dịch bệnh đậu mùa hoành hành, đương kim thánh thượng nhất định muốn Thụy vương mang theo lương thực xuôi nam cứu trợ thiên tai, nào ngờ Thụy vương lại gặp phải ám sát trong quận mà thất lạc.
Hơn một năm nay, Lương gia bọn họ vẫn luôn đi tìm người, muốn sống phải thấy người c.h.ế.t phải thấy xác, nhưng vẫn không hề có tung tích.
Một tháng trước, nghịch quân đột nhiên đánh vào quận Đào Nguyên, Lương gia bọn họ triệu tập một số gia đỉnh liều c.h.ế.t chống cự.
Hôm nay lại thấy Tiêu Thính Vân cưỡi trên con ngựa cao to kia.
Giờ phút này trong đầu Lương Nham nảy sinh đủ các loại ý nghĩ, chẳng lẽ Thụy Vương muốn làm phản lật đổ ngai vàng của lão Hoàng đế? Dù sao lão hoàng đế kia cũng sẽ không truyền ngôi vị hoàng đế cho hắn, cùng lắm chỉ cho hắn làm một vương gia nhàn tản.
Tiêu Thính Vân nghe có người gọi tên hắn, hắn khẽ nhíu mày, thẳng thắn nói: "Ta tới đòi lương thực."
Lương Nham nhìn chằm chằm Tiêu Thính Vân, nghe hắn nói lập tức gật đầu: "Được được được, ngươi mau vào đi, ngươi dẫn người dọn hết kho lúa đi cũng được."
Trong n.g.ự.c Tiêu Thính Vân còn có s.ú.n.g hỏa mai nên cũng không sợ những người này nổi lên tâm tư xấu, xuống ngựa vào phủ.
Lương Nham cao giọng hô: "Gia gia, phụ thân, người khởi binh là Thính Vân! Chúng ta coi như tìm được hắn rồi."
Tiêu Thính Vân nhíu mày sửa lại: "Không phải ta khởi binh, ta chỉ tòng quân."