Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 102

Cập nhật lúc: 2025-02-15 14:46:56
Lượt xem: 26

Trần tú tài dừng một chút lại cười nói: "Còn nếu triều đình không chịu phong quan, còn coi các tiên nhân thành nghịch tặc thổ phỉ. Tiên nhân dấy quân khởi nghĩa cũng không cần để ý tới triều đình, nếu có huyện lệnh nào không tuân theo vậy thay người khác tiếp quản."

Các khoản tiền thuế này cũng không cần phải nộp lên, giữ lại để mình dùng không phải tốt hơn sao?

Triệu Hi lập tức hiểu ra ý của Trần Tú Tài, ngoài mặt thì xưng thần với triều đình, nhưng đại quyền quân chính của quận Đào Nguyên lại vững vàng nắm ở trong tay mình.

Triệu Hi suy nghĩ một lát, nhìn vê phía thư sinh Lưu Nghĩa và Lý Hiếu Tri phía sau nói: "Lưu tiên sinh Lý duyện sử, gửi cho đám nhị ca chính sách mới của quận Đào Nguyên mà sau khi ta phác thảo đi."

Chính sách mới! Ý trong lời nói này rất dễ hiểu.

Đó là khi một thế lực hoàn toàn mới ra đời, một số chế độ cũ cần phải rời khỏi sân khấu, sử dụng một chính sách hoàn toàn mới.

Vẻ mặt của mọi người kích động khó mà nhịn được, chắp tay luôn miệng nói: "Vâng thưa Điện hạ."

...

Huyện Đào Diệp.

Thời tiết hôm nay mặc dù có hơi lạnh nhưng cũng không bằng cái lạnh thấu xương lúc trước, Trương Thọ mặc quân trang thống nhất trong quân đội, bên hông đeo một thanh kiếm, cầm kính viễn vọng cưỡi ngựa tuần tra quan sát bên ngoài, cũng may chưa phát hiện ra quân địch nào.

Gần nửa tiếng sau mới quay lại thành, dân chúng ở trong huyện đều dậy sớm, nhìn thấy những quân sĩ này bọn họ đều cẩn thận từng li từng tí mà tặng chén nước.

Đội quân tiên nhân này thực sự rất kỳ lạ, ít nhất là dân chúng chưa bao giờ gặp qua chuyện sau khi các quân sĩ trong quân đội đi vào thành mà không đốt đánh cướp g.i.ế.c này, lại còn giúp người già phụ nữ gánh nước, bọn họ nhìn quen rồi cảm thấy hình như cũng không đáng sợ lắm.

Nghe nói đây là quy tắc của đội ngũ bọn họ.

Triệu Húc tiên nhân nói ai dám ỷ mạnh h.i.ế.p yếu, hắn có thể một cước đá ra khỏi đội ngũ, còn viết tên thật to lên thông cáo rồi dán lên tường thành của thành mới, để cho cha mẹ ở quê nhà nhìn xem hắn là thứ người gì, để cho mọi người đều nhạo báng.

Những hán tử này ai không phải là người xuất thân từ nông thôn chứ? Thái đội của họ đối với dân chúng đều rất tốt, nhưng chuyện làm cho đám Trương Thọ vô cùng khó chịu chính là tù binh!

Những tù binh này bị bắt sống trong khoảng thời gian này, trong mắt của đám hán tử như Trương Thọ tù binh chính là tù binh, tại sao lại còn phải để cho bọn hắn ăn ngày ba bữa chứ? Tuy nói bên trong không có thịt cá, nhưng vẫn có thể được ăn no nha.

Không chỉ được ăn no, còn không cho phép các quân sĩ tùy ý nhục mạ bọn họ.

Dựa theo suy nghĩ của bọn họ, mấy trăm tù binh này hai ba ngày mới cho một miếng cơm ăn, không để đói c.h.ế.t là được, cần gì phải cho bọn họ ăn no như vậy? Lãng phí thực phẩm.

Trương Thọ đen mặt nhìn đám tù binh trong doanh trại kia ăn ngấu nghiến, sau khi ăn xong còn cầm cái đĩa l.i.ế.m điên cuồng, bộ dáng như quỷ đói hận không thể nuốt cả cái đĩa vào bụng.

Cũng chỉ có tiên nhân mới lương thiện như vậy, đổi lại là người khác, đừng nói đến ăn, sợ là còn phải chịu đựng nhục mạ.

Trương Thọ tới tìm Triệu Húc báo cáo tình huống: "Thuộc hạ cưỡi ngựa đi ra ngoài, lại dùng kính thiên lý nhìn về phía xa, không thấy bóng dáng của kẻ địch nào cả." Kính thiên lý chính là kính viễn vọng, là tiên nhân cho hắn mượn dùng, Trương Thọ vô cùng trân quý, dùng xong lập tức trả lại cho tiên nhân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/102.html.]

Gần đây luôn phải phòng thủ nhằm tránh cho Lý Thiên điêu binh vây khốn huyện Đào Diệp một lần nữa, những tàn binh kia nhiều lần bại trận ở chỗ này, đã mấy ngày liền không thấy tung tích.

Triệu Húc đoán đám người này đã rút lui đi tìm nơi kế tiếp.

Triệu Húc gật đầu, Trương Thọ lại nói: "Tiên nhân, những tù binh kia thì xử lý thế nào? Còn tiếp tục cho bọn hắn ăn ngon nữa sao?"

Triệu Húc nhìn Trương Thọ không thể che giấu được thần sắc không vui, liền biết hắn đang suy nghĩ gì.

Hắn lập tức bật cười: "Ưu đãi cho đám tù binh một chút mà thôi, ngươi đi hỏi thử xem bọn họ có nguyện ý đi theo ta hay không?"

Chuyện này còn cần phải hỏi sao? Những tù binh này cũng đều xuất thân từ nông dân bình thường, nếu không phải bị buộc đi vào đường cùng thì cũng sẽ không trở thành quân tạo phản, nhưng cho dù đã vào trong quân đội cũng là ăn bữa no bữa đói, làm sao có thể thật sự được ăn no chứ?

Nơi này quả thực chính là tiên cảnh, tù binh mà lại có thể ăn no, đặc biệt là thần vật tên là khoai lang kia, vừa thơm vừa mềm ăn cực kỳ ngon.

Tù binh còn có thể ăn no, đương nhiên những quân sĩ chính quy còn có thể được ăn thịt.

Những quân sĩ kia lúc nhấc nồi nấu cơm, mùi thịt bay ra thơm ngào ngạt, đám tù binh bọn hắn tận mắt nhìn thấy, hơn nữa là mỗi ngày đều nhìn thấy!

Nếu không phải thân phận của bọn họ là tù binh, thật sự hận không thể lập tức đầu quân vào đây ngay.

Trương Thọ vừa đi hỏi, đại đa số đều nguyện ý đầu nhập vào, thậm chí có vài người còn hận không thể moi hết tim phổi ra để biểu thị lòng trung thành nữa.

Chỉ còn lại một ít thành phần ngoan cố sống c.h.ế.t không mở miệng, sau khi Triệu Húc nghe thấy vậy liền có hứng thú đi vòng quanh trại giữ tù binh, vừa hay liền nhìn thấy mấy thành phần ngoan cố kia đang cố khuyên răn đám người bên ngoài như thể hận rèn sắt không thành thép, giáo huấn đám người đứng bên ngoài: "Một hai bữa cơm liền mua chuoc được các ngươi rồi sao? Nếu như đi theo Lý tướng quân thẳng tiến lật đổ triều đình lập ra tân triều, đến lúc đó đều được chia cho đất ruộng, cùng chia ngọt sẻ bùi.

Có ruộng là có vô số thóc gạo! còn lo lắng thiếu một hai bữa cơm này hay sao?"

Được chia ruộng đất gân như là ước mơ của tất cả nông dân, có ruộng tốt mới có thể ăn no.

Có vài nam tử rất đồng tình, có chút áy náy việc mình đã đồng ý gia nhập vào đội ngũ của tiên nhân, có vài nam tử lại cảm thấy không sao cả, cảm thấy bữa này không được ăn bữa sau cũng phải c.h.ế.t đói, còn quản được chuyện chia ruộng sau này sao?

Triệu Huc ở một bên nghe không nhịn được mà cười ra tiếng, nhất thời hấp dẫn ánh mắt của đám tù binh.

Phần tử ngoan cố kia nghe thấy tiếng cười, nhất thời giận tím mặt nói: "Ngươi cười cái gì?"

Không đợi bọn họ nói tiếp, Triệu Húc đã thẳng thắn nói: "Loi nói của mấy tên thủ lĩnh mang theo các ngươi đi tạo phản đánh trận quả thật rất đẹp, chờ đến khi bọn họ thật sự trở thành Hoàng đế hoặc là bá chủ một phương, các ngươi thật sự cảm thấy rằng hắn sẽ chia đều đất đai cho tất cả các nông dân sao?"

Ai học qua lịch sử đều biết một chuyện, người làm thủ lĩnh kêu gọi nông dân đứng dậy khởi nghĩa phần lớn là vì lợi ích của mình, có rất nhiều người sau khi khởi nghĩa liền trở thành địa chủ giàu có, địa vị chuyển biến, sau đó bọn họ có chia đều ruộng đất không? Có thể sao?

Vừa nghe thấy lời này, tên tù binh ngoan cố kia rõ ràng hơi sửng sốt, lời nói này quả thật có đạo lý.

Tên tù binh ngoan cố kia bỗng nhiên ngồi xuống đất gao khóc lên, nghẹn ngào hô to: "Ông trời ơi, chẳng lẽ dân chúng bình thường chúng ta muốn ăn một bữa cơm no muốn sống sót, cả đời đều không có cách nào làm được hay sao?"

Loading...