Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 106

Cập nhật lúc: 2025-02-16 23:59:20
Lượt xem: 24

Mà mấy ngàn điểm tích lũy này đều là nhờ lần dẹp loạn này của Triệu Húc mang đến. Vừa nâng cấp đến phiên bản 2.

Tất cả điện thoại di động trong biệt thự khi mang ra ngoài đều có thể tự động kết nối với tín hiệu của Đại Bảo, vì thế cả nhà liền khẩn trương muốn gọi điện thoại video để nhìn xem.

Kiểu liên lạc cũng không phải là cho không, một phút mất 30 điểm tích lũy, trò chuyện mười phút liền mất đến 300 điểm tích lũy, tiền điện thoại này quả thật vô cùng đắt.

Triệu Húc nghe được thì rất đau lòng, điểm tích lũy này vất vả lắm mới kiếm được, thế mà còn phải dùng mở khoá phòng ngủ phòng khách này kia, đã thế nhà hắn cũng không thiếu phòng đến mức phải ngủ ở phòng dành khách, thật sự quá lãng phí.

Nhưng khi Triệu Húc biết được về sau chỉ cần ở trong phạm vi khống chế, thì tín hiệu của Đại Bảo đều có thể sử dụng, điều này đã khiến cho hai mắt của Triệu Húc phát sáng.

Hầu hết các địa phương ở quận Đào Nguyên hiện nay đều nằm dưới phạm vi khống chế của nhà bọn hắn, cho nên trong phạm vi này chỉ cần tích đủ điểm tích lũy là có thể tuỳ ý liên lạc rồi, cũng không cần mọi người viết thư gửi cho mình nữa.

Hắn lại bắt đầu ngẫm nghĩ, nếu cả triều Thiên Khải đều nằm dưới phạm vi khống chế của nhà hắn, vậy thì không phải điện thoại di động sẽ có tín hiệu trên cả nước sao, nghĩ thôi cũng thấy thích!

Vương Tuyết Cầm nhìn xung quanh, nhịn không được hỏi: "Sao không thấy đại ca ngươi?"

Triệu Húc nghe vậy vội vàng cầm điện thoại di động đi ra ngoài, bước nhanh về phía lầu được dựng lên để cứu chữa binh lính bị thương, trên đường đi hắn còn thuận tiện thay đổi ống kính chụp lại toàn bộ khung cảnh của doanh trại, khiến đám người Triệu Hi kinh ngạc không thôi.

Tàn dư của quân lính dưới sự chỉ đạo của nghịch tặc Lý Thiên kia đã bị đám người Triệu Húc đánh cho chạy mất tăm, Triệu Húc an bài vài nhóm binh sĩ đi xung quanh thành tuần tra, còn những binh sĩ còn lại thì đang ở trong doanh trại tập luyện, những tân binh vừa mới gia nhập chỉ tập một chút đã than trời than đất, bọn họ chưa từng thấy ở đâu huấn luyện khắc nghiệt như vậy cả, mỗi ngày phải chạy cự li dài thì cũng thôi đi, đây cả hai tay hai chân đều phải buộc thêm mấy bao cát rồi mới chạy, cũng may là dù khổ nhưng vẫn được ăn no.

Vương Báo nổi tiếng ở quận Đào Nguyên vì cái dạ dày lớn của mình là thành viên vừa mới gia nhập quân đội, mới đầu hắn còn không dám ăn thả cửa, sợ sức ăn của mình không những dọa bọn họ, mà còn sẽ bị đuổi về, kết quả ở trại có một đại nương được mời đến để nấu cơm lúc nào đi ngang qua, cũng hỏi bọn họ ăn no chưa, còn nói tiên nhân bảo nhất định phải ăn no nếu ăn không no liền ăn thêm, không được phép giấu diếm, nhưng điều kiện tiên quyết là không được phép lãng phí chỗ cơm vừa mới được lấy thêm, ăn bao nhiêu lấy bấy nhiêu.

Từ đó Vương Báo liền bắt đầu buông thả sức ăn, vì thế mỗi lần huấn luyện đều cố gắng hơn người khác.

Bọn Triệu Hi còn đang nhìn cảnh tượng huấn luyện tàn bạo trong doanh trại, thì điện thoại di động đã được mang vào lêu chữa thương.

Mấy chục đại phu ở trong lều chữa thương, mỗi ngày đều đi theo Triệu Ngôn khám chữa cho người bị thương.

Mấy ngày nay số người bị thương trong này phần lớn đều đã hồi phục, Triệu Ngôn còn đồng ý khám chữa bệnh cho những dân chúng, những dân chúng này không có tiên ngày thường nào dám đi khám bệnh? Mới đầu nghe nói trong quân doanh có thể được khám chữa miễn phí cũng không dám đi, nhưng từ khi có một dân chúng đến khám thử còn được chữa khỏi bệnh, mỗi ngày nơi này đều sẽ có rất nhiều người dân đến khám.

Triệu Ngôn vừa quay đầu liền nhìn thấy Triệu Húc cầm điện thoại di động đặt trước mặt hắn, hắn có chút bình tĩnh nói: Dung quay nữa, đã vào đây thì phải khử trùng trước."

"A Ngôn!"

"Đại ca."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/106.html.]

Nghe được âm thanh vui mừng của người nhà được truyền đến từ điện thoại di động, Triệu Ngôn nhất thời mất bình tĩnh, sao lại có thể gọi được vậy?

Triệu Ngôn đi theo Triệu Húc đến dưới một gốc cây không người, người một nhà cùng nhau trò chuyện một lát, còn đặc biệt hỏi bọn họ khi nào thì trở về.

"Nhị ca ngươi đang muốn tìm một thương nhân để nhờ hắn giúp đỡ chuyện sửa đường sao?", Triệu Hi thấy hắn mặt ủ mày chau liền hỏi.

Việc sửa đường đối với thương nhân mà nói thì có rất nhiều lợi ích, đối với thương nhân nếu đường xá được thông suốt thì sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian, vận chuyển vật tư cũng sẽ dễ dàng hơn, nếu vào thời điểm dân cư thưa thớt thì việc vận chuyển lương thực cũng nhanh hơn một chút.

Triệu Hi: "Thương nhân trọng lợi, chỉ cần để cho bọn họ đạt được chút lợi trong đó, còn có thể lưu lại được thanh danh tốt, việc này hẳn là được."

Triệu Húc ngay lập tức nghĩ tới cách quảng cáo ở hiện đại, nói: "Ta vốn còn định lập bia ghi nhận tấm lòng của mấy thương nhân ủng hộ, nhưng ta nghĩ nếu dùng quảng cáo thì hiệu quả sẽ còn tốt hơn!"

Lập bia chưa chắc ai cũng sẽ đọc, nhưng nếu là cột mốc đường thì sẽ luôn có người xem, chỉ cần lúc đi thuận tiện liếc nhìn một cái thì nhiều lần như vậy họ sẽ nhớ được tên của thương nhân kia.

Triệu Ngôn ở một bên nói: "Giao hàng sợ nhất là gặp thổ phỉ, một khi trên đường bị cướp thì bao nhiêu vốn liếng cũng theo đó mất theo, nếu quân sĩ của chúng ta có thể bảo đảm cho tài sản của bọn họ an toàn, thì đối với việc quyên tiền bọn họ cũng sẽ đồng ý ngay thôi."

Triệu Húc cũng gật đầu tỏ vẻ thành mới, nếu muốn khống chế toàn bộ quận Đào Nguyên, để tránh cho việc bị hoàng đế tiêu diệt, thì hắn nhất định có một đội quân thật vững chắc.

Nếu phát sinh chiến sự, những tướng sĩ này tất nhiên sẽ phải lên chiến trường, nhưng nếu không có chiến sự thì họ biết làm gì? Ngoại trừ việc huấn luyện hằng ngày, thì thật sự có thể giao những nhiệm vụ kiểu thế cho họ.

Ở đầu bên kia, Triệu Hi nghĩ một lúc rồi lại cười nói: "Ta đột nhiên nhớ tới một việc, vài ngày trước ta lúc nói chuyện với thôn trưởng mới biết được, đường ở triều Thiên Khải đều sẽ thu phí qua đường."

Triệu Húc nghe vậy chợt nói: "Như thế thì có thể miễn phí ba năm đầu đi đường."

Lòng Triệu Húc vốn đã có chủ ý, đường này không thể tu sửa từng đoạn từng đoạn một được, nếu làm vậy thì biết tu sửa tới bao giờ, cách tốt nhất chính là lấy một quận ở nội thành làm mốc, lại đồng thời sửa đường, có lẽ sẽ có hiệu quả thực tế lớn hơn.

Triệu Húc vui ve bung ngón tay, nhìn thời gian trò chuyện liên nói: "Chúng ta cúp máy trước đi, bằng không có bao nhiêu điểm tích lũy cũng không đủ."

Thật không thể nghĩ tới, vậy mà lại có ngày bọn họ phải lo lắng về phí liên lạc.

Vợ chồng Triệu Chí Dân Vương Tuyết Cầm không ngừng dặn dò bọn hắn nhất định phải trở về sớm một chút, rồi mới lưu luyến bảo Triệu Hi cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, Triệu Húc cầm điện thoại đã hơi nóng lên, nhìn góc phải phía trên lượng điện chỉ còn không tới 50% liền thở dài, toàn bộ điện ở trong mấy cái sạc đều đã dùng hết rồi, vì thế để tiết kiệm lượng điện còn lại thì chỉ có thể kết thúc cuộc trò chuyện thôi.

Triệu Húc đột nhiên vỗ trán, kêu lên: "Ta quên không bảo Hi Hi đọc sách, tìm người nghiên cứu cách làm máy phát điện rồi."

Loading...