Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 110

Cập nhật lúc: 2025-02-17 00:04:02
Lượt xem: 26

Vương Uyển Nhi đã mang theo con nhỏ cùng nha hoàn được người Vương gia đón đi, trước khi đi còn thiên ân vạn tạ.

Tiêu Thính Vân: "Cảm ơn phu nhân chiếu cố."

Hắn trả lại khẩu s.ú.n.g hỏa mai cho Triệu Húc, Triệu Húc dùng chìa khóa mở cửa phòng sưu tập của ông nội, bỏ toàn bộ s.ú.n.g hỏa mai vào phòng, sau đó khóa trái cửa.

Bọn họ nghỉ ngơi mấy ngày xong liền tự giác trở về cương vị tiếp tục làm việc, Triệu Ngôn trở về trường y, còn Triệu Húc tiếp tục điên cuồng chiêu binh.

Hắn quyết tâm chia binh sĩ làm mấy loại, bao gồm bộ binh ky binh, còn có cung binh, lính ném bom, pháo thủ, thậm chí có cả hậu cần.

Triệu Hi chủ yếu phụ trách nội chính, đám thư sinh rốt cục có chức vụ chính thức, Lý Hiếu Tri từ duyện sử tạm thời của thành mới chính thức trở thành huyện lệnh, mà thành mới thì trở thành trung tâm hành chính của quận Đào Nguyên mới.

Xưởng đồ sắt ở thành mới nhận được thông báo của Triệu Hi, chính thức chuyển từ trong núi xuống, chỉ thị mới nhất là phối hợp với tổ thợ mộc của Lý A Quý để chế tạo lưỡi cày bằng sắt, tranh thủ cung cấp cho mỗi nhà trước khi đến lúc cày vụ xuân.

Mà trại Thanh Phong càng may mắn, Triệu Hi mang Trương Đại đi huyện thành Đào Nguyên, giúp bọn họ hủy bỏ lệnh truy nã, chính thức trở thành dân cư Tân Thành.

Trại Thanh Phong từ trên xuống dưới đều cảm kích ơn huệ này, bọn họ thật sự không nghĩ tới đời này còn có cơ hội thoát khỏi thân phận sơn phỉ, có thể quang minh chính đại đi lại trong huyện thành, không cần lo lắng bị truy tra.

Từ nay về sau con cái bọn họ cũng có thể công khai đi học, trải qua cuộc sống của người bình thường.

Quả thật là tiên nhân! Nhất định là đời trước trại Thanh Phong bọn họ đã tích đức làm việc thiện, đời này mới có thần tiên đại lão gia giải cứu bọn họ khỏi bể khổ.

Trương Đại còn nhận được lệnh xây dựng một xưởng muối tinh ở trong thành, trắng trợn chế tạo muối tinh.

Tất cả công nhân trong xưởng đều do huyện lệnh Lý Hiếu Tri cùng thuộc hạ tự mình chọn, mỗi người đều có điểm tín dụng rất cao, còn được nhận phần thưởng người tốt việc tốt.

Lý Hiếu Tri cũng biết loại muối trắng tinh này không thể lưu truyền ra bên ngoài, cho nên cũng không cho phép bán riêng, khi cần dân chúng có thể đi Quan Diêm Ti để mua.

Muối này vừa ngon vừa rẻ, rất được dân chúng hoan nghênh.

Mấy ngày nay tuyết đã bắt đầu tan, cỏ mọc um tùm, mùa xuân đang dần đến gần, các nhà máy trong cả quận đều bắt đầu vận hành.

Triệu Hi cất áo lông dày đi, thay bằng áo len dài tay, còn tắt cả điều hòa đã vận hành cả mùa đông.

Bọn họ đã tới triều Thiên Khải được một năm, vụ xuân năm nay đang sắp tới.

Năm nay nhà bọn họ đã hoàn toàn thống trị quận Đào Nguyên, không còn cần nhìn sắc mặt huyện lệnh, cha nàng Triệu Chí Dân cũng dứt khoát vừa đem khoai lang khoai tây mở rộng tới toàn quận, vừa cưỡng chế yêu cầu những nơi có nhiều ánh mặt trời trong quận phải gieo trồng bông vải! Hạt giống bông là do hai cha con Hoàng Hiên và Hoàng Khánh Quốc mang về vào cuối thu năm ngoái.

Lúa mạch, lúa nước, ớt, đậu tương, ngô đều được lên kế hoạch gieo trồng, Triệu Chí Dân muốn bữa ăn của người dân quận Đào Nguyên được phong phú hơn.

Đặc biệt là quận Đào Nguyên, cả tên quận huyện và tên trấn đều có chữ đào, thế nhưng Triệu Chí Dân thập phần thất vọng là đào nơi này vì đa số không ngọt! Hắn liền lên kế hoạch gây giống chiết cành cây ăn quả.

Dân chúng đã có ăn có uống, cũng đã đến lúc ăn chút trái cây, không phải sao?

Người trong nhà bàn bạc một phen, số lượng ăn xin ở quận Đào Nguyên cũng là một vấn đề cần giải quyết, tốt nhất là chiêu mộ những khất cái lớn tuổi đi làm việc, đám khất cái nhỏ tuổi thì gom vào viện phúc lợi dạy dỗ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/110.html.]

Hiện giờ bọn họ đã làm phản, phải bồi dưỡng chuyên gia tình báo, mà những người này tốt nhất là dạy dỗ từ khi còn nhỏ.

Những điều này đều phải bí mật tiến hành.

Hôm nay Triệu Hi muốn đi thị sát huyện Đào Nguyên, sau khi thời tiết ở triều Thiên Khải ấm lên, những thương nhân nhận thầu xây đường xi măng đều sắp xếp khởi công.

Triệu Hi ngồi xe bò đi thị trấn, hiện tại thân phận của nàng không tầm thường, còn phải mang vài hộ vệ đi theo.

Xe bò của Triệu Hi dừng lại bên cạnh lều của công nhân, xuống xe liền thấy một đám nam nhân ngồi ngoài lều đang vui vẻ ăn cơm, đây là khu vực mà cha con Hoàng gia nhận thầu.

Những hán tử kia nhìn thấy một quý tiểu thư xinh dep xuat hien tren cong truong, dang sau còn có hai ba hộ vệ, liền đoán là đại tiểu thư nhà ai đang du sơn ngoạn thủy.

Triệu Hi hỏi: "Ta nghe nói các ngươi một ngày làm việc năm canh giờ, chỉ được bao một bữa trưa?"

Một hán tử mặc áo ngắn nghe vậy, gương mặt màu đồng có vẻ không vui vẻ nói: "Đám tiểu thư nhà giàu các ngươi biết cái gì? Mỗi ngày chúng ta đều được trả 20 văn tiền, tuy là công việc khổ một chút, nhưng cuộc sống có hi vọng. Năm trước chúng ta muốn có việc làm này cũng không có đâu. Những thứ này đều là cơ hội sống sót tiên nhân ban cho."

Hán tử bên cạnh cũng gật đầu, nói với vẻ kiêu ngạo: "Đúng vậy, nếu không có tiên nhân, chúng ta còn không được như vậy đâu."

Hán tử kia nói xong liền nghi ngờ nhìn Triệu Hi. Vị tiểu thư này rốt cuộc là từ đâu tới? Tìm hiểu những thứ này để làm gì? Chúng ta đều là người nghèo khổ, không hiểu đạo lý lớn, nhưng chúng ta biết ai cho chúng ta cơ hội sống, người đó chính là thần tiên sống, ngươi đừng hòng bôi nhọ thanh danh của các tiên nhân."

Công nhân ăn cơm xung quanh lập tức đều dùng ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm nàng, khiến Triệu Hi có chút dở khóc dở cười.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên:

"Hi Hi tiên nhân, ngài tới rồi? Ngài xem này công trường này thế nào?" Hoàng Hiên liếc mắt liền nhìn thấy Triệu Hi, lập tức cười đón chào.

Triệu Hi không khỏi gật đầu: "Rất tốt."

Đám công nhân đang ăn cơm nhất thời choáng váng, ông chủ gọi vị tiểu thư này là tiên nhân, chẳng lẽ chính là tiên nhân của thành mới?

Cả đám công nhân buông bát trong tay xuống, muốn quỳ xuống dập đầu với nàng.

Hoàng Hiên biết tiên nhân không thích những lễ nghi rườm rà này, liền lập tức mời Triệu Hi đi chung quanh thị sát.

Đi được một đoạn, Triệu Hi mới mở miệng: "Hoàng công tử, Hoàng gia các ngươi vào nam ra bắc buôn bán, không biết các ngươi có lui tới với phía tây của quận Đào Nguyên không?"

Phía tây quận Đào Nguyên?

Hoàng Hiên nghe Triệu Hi hỏi liền sửng sốt, suy tư một hồi nói: "Hi Hi tiên nhân, ta biết phía tây quận Đào Nguyên, bọn họ khác chúng ta, sống bằng nghề chăn thả, là một nhóm người dân tộc, nhưng bọn họ rất thích mua đồ của người Hán."

Hoàng Hiên không hiểu Triệu Hi đột nhiên hỏi như vậy là muốn làm gì, sao đột nhiên lại nói đến những người đó? Chẳng lẽ là tiên nhân từ bi, còn muốn ban phát tiên quang cho đám người kia?

Triệu Hi không có tư tưởng kỳ thị như vậy, cũng không cho rằng những người đó không biết gì, chỉ nói: "Ta nghe nói bọn họ chăn dê chăn bò, muốn các ngươi qua bên kia đặt mua một ít lông cừu."

Diện tích phía tây tất nhiên không lớn bằng thảo nguyên phía bắc, nhưng bọn họ cũng không thể bỏ gần lấy xa.

Loading...