Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 113

Cập nhật lúc: 2025-02-18 09:53:20
Lượt xem: 23

Triệu Hi đáp: "Một ngày làm hơn trăm cái không thành vấn đề."

Lưu Nghĩa trâm mặc một lát, đột nhiên gần như gào thét hô to: "Làm, mau làm, kiếm tiền! Hi Hi tiên nhân đã tuyển thương nhân chưa? Hay là Hoàng gia? Hoặc là những người khác? Có cần ta đi hỏi không?"

Triệu Hi bị hắn hỏi đến ngơ người, theo bản năng nói: "Không vội không vội."

Lưu Nghĩa nói: "Sao có thể không vội? Những thứ này đều là tiền, hiện tại quận Đào Nguyên của chúng ta đang cực kỳ căng thẳng tài chính, nơi nào cũng cần tiền, không được, cái này phải nhanh chóng làm liên."

Tống Nhất Thanh phái người đi tìm khoáng sản, nếu tìm được cần gì tiêu tiền? Những việc xây dựng trong quận không cần tiền? Công trình thủy lợi không cần tiền?

Ánh mắt Lưu Nghĩa sáng quắc mà nhìn chằm chằm xưởng lưu ly, giống như nhìn một cái chậu châu báu, đây là bảo bối phát tài đó, tranh thủ thời gian làm liền.

Đại thần tài chính Lưu Nghĩa xem ra thật sự nghèo đến mức điên rồi, không cần Triệu Hi mở miệng cũng muốn tìm thương nhân giúp nàng.

Quận Đào Nguyên ủng hộ thương nhân buôn bán, hỗ trợ thương nhân rất nhiều việc, lấy Hoàng gia bắt đầu, tự xây dựng một thương hội của quận Đào Nguyên, hôm nay Triệu Hi tiên nhân mời bọn họ tham quan xưởng mới.

Xưởng mới này làm cái gì, toàn bộ trên dưới quận Đào Nguyên lúc trước đều tìm hiểu qua, chỉ nghe nói hình như là nung đồ gốm sứ? Bọn họ không biết làm gốm sứ có cái gì để tham quan, cả triều Thiên Khải đều dùng gốm sứ, muốn mua gốm sứ rất dễ, chỉ riêng quận Đào Nguyên trước kia đã có ba xưởng gốm sứ.

Nhưng tiên nhân người ta đã mời, tốt xấu gì cũng phải nể mặt.

Một đám thương nhân đi theo Triệu Hi vào xưởng mới, vừa bước vào đã thấy không ít công nhân đang loay hoay với cát đá, trong xưởng lại càng toát ra nhiệt khí nông đậm.

Bọn họ đứng ở cửa sổ nhìn vào bên trong, có nhìn thấy thợ thủ công đang chế tác khuôn đúc đồ sứ, chỉ là bên trong quá nóng không ai muốn đi vào.

Bên cạnh vang lên tiếng ầm ầm, Triệu Hi thấy bọn họ khó hiểu cười nói: "Dau là đồ phế phẩm nên đổ bỏ đi."

"Hi Hi tiên nhân, phòng làm việc thứ nhất đã có thành phẩm." Đốc công nhìn thấy Triệu Hi, lập tức nở nụ cười.

Triệu Hi dẫn bọn họ đi đến phòng làm việc, bên cạnh còn có thương nhân đang mê mang mở miệng: "Hi Hi tiên nhân, nếu cần đồ sứ thì việc gì phải xây một xưởng lớn như vậy?"

Âm thanh im bặt, tất cả thương nhân trợn mắt há hốc mồm nhìn chế phẩm thủy tinh rực rỡ muôn màu trên giá, từ cốc thủy tinh đến chén trà, còn có đồ trang trí nhỏ bằng bàn tay!

Lưu... Lưu ly?

Xưởng này sản xuất lưu ly?

Mọi người trợn mắt líu lưỡi nhìn Triệu Hi, ngoại trừ tiên nhân thì còn ai có bản lĩnh lớn như vậy? Có thể sản xuất lưu ly?

Đột nhiên, có người nhớ tới tiếng đập vỡ vừa rồi, run rẩy đứng lên: "Vừa rồi những thợ thủ công kia đem tàn phẩm lưu ly ném vỡ?"

Bọn họ nghe nói tàn phẩm lưu ly cũng có thể bán được vạn lượng bạc.

Bại gia tử, đây là đích thật là bại gia tử.

Hoàng Khánh Quốc âm thầm kinh hãi không thôi, nhịn không được suy đoán: "Hi Hi tiên nhân có phải muốn thông qua tay thương nhân chúng ta, bán những lưu ly này đi?"

Bọn họ nhịn không được đi lên phía trước nhìn thử, lão thợ thủ công vốn làm đồ sứ, chế tác lưu ly này cũng không khó, được mời tới cũng rất nhanh bắt đầu, những chén lưu ly kia đã được làm cực kỳ tinh tế, bề ngoài còn có các loại hoa văn.

Còn có tượng lưu ly Bồ Tát màu xanh nhạt kia trông rất ung dung tinh mỹ, có thể so với ngọc khí.

Bọn họ nghe nói đương kim hoàng hậu nương nương là người tin Phật, những thương nhân như bọn họ tất nhiên không gặp được quý nhân kia, nhưng quan to hiển quý trong kinh thành thì có thể gặp, mua đi lấy lòng cũng được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/113.html.]

Hơn nữa... Đến gân mới phát hiện, những lưu ly này lại không có bọt khít

Triệu Hi gật đầu: "Là ý của ta."

Vừa nói ra lời này, toàn bộ thương hội đều sôi trào.

"Hi Hi tiên nhân, chọn ta chọn ta, cửa hàng Lý gia của ta chuyên môn bán đồ sứ ở kinh thành!"

Vị thương nhân ung dung phú quý, ngón tay cái đeo nhẫn bảo thạch dùng m.ô.n.g đẩy người nọ ra, ngữ khí vội vàng nói: "Hi Hi tiên nhân, chớ nghe Lý gia kia nói, nhà chúng ta tuy kinh doanh vải vóc, nhưng có liên hệ với hoàng thất! Giao cho ta."

"Nhà ta mặc dù không có nhân mạch ở kinh thành, nhưng Giang Nam giàu có và đông đúc không kém so với kinh thành, những quý nhân kia có tiền, nhà ta có nhân mạch bên Giang Nam.

Triệu Hi còn chưa mở miệng, chỉ thấy đám thương nhân này đỏ bừng mắt, hận không thể đánh nhau ngay tại chỗ.

Đây tuyệt đối là mua bán một vốn vạn lợi, dù cho Triệu Hi tiên nhân bán đắt, nhưng mà hiện tại lưu ly ở triều Thiên Khải cung không đủ cầu, chỉ cần có hàng chắc chắn sẽ có người mua.

Thứ này so với xưởng xi măng còn kiếm gấp hàng trăm lần.

Triệu Hi cười rộ lên: "Ta không định chỉ cần một nhà thương nhân."

Quận Đào Nguyên bọn họ thiếu tiền, phi thường thiếu tiền, không có tiền nửa bước khó đi, có thể nhanh chóng lấy được tiền là tốt nhất.

Thương nhân ở đây nghe vậy mừng rỡ, cho nên ở đây mỗi người bọn họ đều có cơ hội?

Triệu Hi đột nhiên nhìn về phía một thương nhân đang mừng như điên, cười hỏi: "Lý lão gia, nếu như ngươi có được tư cách kinh doanh, ngươi định bán ra như thế nào?"

Thương nhân kia bị hỏi đến sửng sốt, môi ngập ngừng: "Đương nhiên là tìm quý nhân để bán rồi."

Thương nhân bên cạnh cũng là mơ hồ, không đúng, như vậy chẳng lẽ giống như bán cải trắng, bày ở trên đường cái buôn bán sao?

Triệu Hi tỏ ra đau đớn: "Các ngươi là thương nhân đó, thương nhân khôn khéo nhất đó! Tạo thời cơ có hiểu hay không? Tổ chức hội đấu giá! Ai ra giá cao thì có được." Những thế gia đệ tử trong kinh thành kia, ai mà không tâm cao khí ngạo? Đấu giá trước mắt bao người, nhất định sẽ có thế gia đệ tử một mực đấu giá, hội đấu giá cực kỳ thích hợp bọn họ!

Triệu Hi nói xong một đám thương nhân sửng sốt, lại dần dần có chút hiểu ra.

Hội đấu giá... Đây hình như là một ý kiến hay, nếu có thể đấu được cái giá trên trời, phát tài to.

Trước khi chế phẩm thủy tỉnh phổ cập triều Thiên Khải, ít nhất lưu ly có thể bán được giá tốt trong vòng 5 năm, đặc biệt là 1 2 năm đầu này tuyệt đối là một món lời kếch xù.

Những thương nhân này vô cùng khôn khéo, sau khi tham quan xong xưởng lưu ly, không nói hai lời liền bắt đầu đặt mua lưu ly trong xưởng, có vài thương nhân đem hai phần ba khế đất ruộng nhà mình cầm đi thế chấp, chỉ vì có tiền đặt mua lưu ly.

Rất nhanh, tiền đặt cọc của lưu ly đã được rót vào trong kho, túi tiền của Lưu Nghĩa sắp phải thấy đáy lại phình lên.

Có tiền thì dễ làm việc, chỉ cần có tiền các hạng công việc trong quận Đào Nguyên đều có thể an bài hết thảy.

Hiện giờ quận Đào Nguyên đang phát triển, các ngành các nghề đều rất cần nhân tài.

Quận Đào Nguyên nhằm vào nhân tài.

Tổng cộng có hai phương án: một, thu nạp nhân tài toàn quận, để cho bọn họ tới cống hiến.

Hai, xây dựng giáo dục, để cho những hài đồng, thiếu niên kia trở thành trụ cột tài năng có thể dùng trong tương lai."

Có tiền, những thứ này mới có thể thực hiện từng bước.

Loading...