Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 114

Cập nhật lúc: 2025-02-18 09:54:28
Lượt xem: 21

Trân Hành vô cùng tôn sùng chế độ khoa cử mà Triệu Hi đưa ra trước đó, sau khi đọc qua bản chế độ khoa cử hoàn chỉnh, lại sinh ra nghỉ ngờ.

Thông qua khoa cử để tuyển quan tất nhiên là tốt, có thể trở thành nhị giáp tiến sĩ đương nhiên là vinh quang, hơn nữa còn có các loại nhân tài, lên làm quan quận Đào Nguyên thì tốt rồi, nhưng số lượng quá ít, hiện nay các ngành các nghề ở quận Đào Nguyên đều cần nhân tài, có lẽ bọn họ không cần người ưu tú tới vậy.

Triệu Hi cười nói: "Chuyện này dễ, mở trường tiểu học, trung học thậm chí đại học, mở trường kỹ thuật, xem văn bằng."

Cho dù không phải tiến sĩ, chỉ cần có chút văn hóa cũng là nhân tài hữu dụng! Tựa như nàng, không thi đậu thủ khoa, chẳng lẽ nói nàng là người vô dụng sao? Tất nhiên là không, mọi người đều có chỗ đứng của riêng mình.

Triệu Hi cùng Trần Hành đang thảo luận chi tiết, ngoài cửa truyền đến một trận tiếng gõ cửa, người phụ trách hướng đi dư luận và chính sách tuyên truyền toàn quận Phùng Bình đi từ bên ngoài tới, sắc mặt ngưng trọng nói:

"Hi Hi tiên nhân, gân đây đến canh tác vụ xuân, Triệu Chí Dân tiên nhân cưỡng chế mở rộng trồng bông, khiến cho không ít dân chúng trong quận bất mãn."

Nếu nói quận Đào Nguyên ở triều Thiên Khải chỉ là một địa phương nhỏ, vậy huyện Đào Dương tọa lạc tại biên giới quận Đào Nguyên phải được gọi là thâm sơn cùng cốc.

Sở dĩ lấy cái tên huyện Đào Dương này, đơn giản bởi vì ánh mặt trời nơi đây sung túc hơn không ít so với quận Đào Nguyên.

Cho đến canh tác vụ xuân, những nông dân giản dị cả đời cũng chưa từng ra khỏi quận Đào Nguyên này đều như các năm trước, dậy Sớm ra ruộng trồng trọt chăm bón.

Kết quả... hơn nửa tháng trước lão quan mới tới tuyên bố sẽ cho bọn họ trồng sản vật mới, gọi là bông gì đó?

Bọn họ đều là nông dân trung thực, cấp trên sắp xếp đương nhiên sẽ nghe và làm theo, dù sao trồng lương thực gì cũng không khác biệt lắm, hơn nữa bọn họ cũng không kén ăn, chỉ cần có thể cho họ miếng cơm ăn là được.

Nhưng mà sau đó mới biết được bông gòn này là vật không thể ăn, trong huyện có dân chúng lui tới với người Vân Châu tuyên bố, bông gòn này còn gọi là bạch diệp tử, là một loại hoa mà các quan to hiển hách rất thích thưởng thức nhất, đợi đến khi nở rộ liền biến thành một mảng trắng xóa, giống như tuyết rơi, rất đẹp.

Tin tức này từ khi truyền đến, cả huyện trên dưới có ai là không khóc lóc thảm thiết, đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân?

"Đại nhân, không được được loại này, bông này không thể ăn cũng không thể uống, nếu chúng ta đều trồng cây này, cả nhà chúng ta đều sẽ phải c.h.ế.t đói."

Trong ruộng, Đinh Hữu Tài quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu khóc lóc cầu xin với sai dịch do huyện phái xuống.

Trời canh! vốn bọn họ đã phải trải qua gian nan khổ cực, nay trồng được chút lương thực miễn cưỡng cầm cố qua ngày, hôm nay quan lão gia tử mới tới vì muốn ngắm hoa mà đoạn tuyệt đường sống của bọn họ.

Tên sai dịch kia khoanh tay lại, vẻ mặt đau khổ nói: "Chuyện này ta cũng làm không can thiệp giúp ngươi được, đây là mệnh lệnh bắt buộc phải làm của quận thủ đại nhân, bắt buộc phải trồng bông, nói bông có thể làm đệm chăn, làm áo mặc mùa đông, về sau tất cả mọi người đều có thể dùng để chống lạnh."

Sai dịch ngẫm lại nói: "'Một nhà quận thủ là tiên nhân, chắc chắn sẽ không hãm hại dân chung

Cái gì mà chống lạnh, bọn họ chỉ biết da lông động vật có thể chống lạnh, trước nay chưa từng nghe qua trong đất trồng ra hoa mà có thể chống lạnh, tất cả đều là ngụy biện, dối trái

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/114.html.]

Bởi vì bị cưỡng chế trồng trọt, trong huyện phái xuống không ít sai dịch giám sát, còn sắp xếp người phổ biến, giải thích cách trồng trọt tránh việc những nông dân này không tin tưởng để làm theo hướng dẫn.

Chuyện liên quan đến lương thực cùng tính mạng tương lai, những nông dân này đợi đến ban đêm khi sai dịch trở về, mò mẫm đào bông vải lên và trồng hạt giống ngô xuống bên dưới.

...

Hạ Thường Lâm, thủ hạ của đại nhân Tống Nhất Thanh, tuân theo mệnh lệnh cầm bản đồ đến tìm tài nguyên, thứ bọn họ muốn tìm chính là đầu mỏ, một loại nước màu đen giống dầu nhưng có thể đốt.

Hạ Thường Lâm đã mang theo mấy chục thuộc hạ trở về sau một khoảng thời gian bôn ba khá lâu, hố cũng đào gần trăm cái nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

Hạ Thường Lâm rất buồn bực, có thể tiên nhân đã đưa sai bản đồ? Không làm cách nào mà tìm được!

Bọn họ xuất hành tìm tài nguyên là có kinh phí, nhưng vì tiết kiệm kinh phí mà cả đám Hạ Thường Lâm bọn họ không dám đi quán rượu, phải ở nhờ nhà dân chúng, mỗi ngày trả cho họ chút tiền bạc.

Những người dân này thấy có thể lấy tiền, đều vui mừng sắp xếp cho họ một gian phòng để ở.

Hạ Thường Lâm hai ngày nay ở trong nhà Đinh Hữu Tài, ban đêm hắn đốt nến nghiên cứu bản đồ do tiên nhân và Tống đại nhân vẽ mà quên cả đi ngủ, nghe thấy đám Đinh Hữu Tài có động tĩnh, liền vội vàng thò đầu nhìn lại, nhìn thấy bọn họ sờ cuốc đai đen Hạ Thường Lâm liền biết xảy ra chuyện gì.

Hạ Thường Lâm vội vàng thổi nến đi ra ngoài ngăn cản Đỉnh Hữu Tài lại, Đinh Hữu Tài bị phát hiện liền ngồi xuống đất gào khóc, mở miệng mắng lớn là quan lão gia không cho họ đường sống.

Hạ Thường Lâm mí mắt giật giật, làm sao cho phép ngươi có quyền mắng tiên nhân? Nếu không có tiên nhân, hắn sao có cơ hội làm ra chuyện lớn như thế này?

Hạ Thường Lâm ngẫm lại xong liền nói: "Đinh đại ca, tiên nhân cũng không hại người, ta từng dự thính trong học đường, tiên nhân chia cây trồng thành cây lương thực và cây công nghiệp, bông gòn này phỏng chừng chính là cây công nghiệp."

Thấy Đinh Hữu Tài không hiểu lắm, Hạ Thường Lâm lại nêu ví dụ: "Đinh đại ca có biết thôn Hắc Thạch không? Ruộng đất thôn bọn họ sản lượng mỗi mẫu rất thấp, còn không bằng các ngươi.

Nhưng bọn họ bây giờ cũng không trồng trọt nữa, còn có thể khai thác dầu, ta nghe nói nhiều thôn dân trong thôn bọn họ đều có thịt để ăn."

Hai mắt Đinh Hữu Tài bị hấp dẫn đến mức mở to, nông dân trồng trọt bình thường làm cách nào mà khai thác được dầu? chẳng lẽ là đi theo thương nhân? Từ thương gia cần là thương hộ, nhưng triều Thiên Khải lại quản lý hộ tịch vô cùng nghiêm ngặt, muốn chuyển từ nông hộ thành thương hộ không hề dễ dàng.

Hạ Thường Lâm cười giải thích: "Bọn họ bây giờ thay các tiên nhân khai thác hắc thạch kiếm được một số tiền lớn, có tiên tự nhiên là có thể đi tập trung lại rồi lên trên trấn mua lương thực, không cân tự mình trồng nữa.

Tương tự như vậy, cho dù thứ các ngươi đang trông đồ không thể ăn, chỉ cần có tiền là có thể mua được lương thực, ta cũng biết huyện Đào Nguyên và thành mới đang thiếu bông vải."

Đỉnh Hữu Tài như có điều suy nghĩ, Hạ Thường Lâm cũng không nhiều lời nữa, mà đi ra ngoài đánh thức đồng bọn dậy tiếp tục hành trình, cũng không vội vàng đi tìm dầu mỏ, phải nhanh chóng thuyết phục những thôn dân này!

Khuyên một hai ngày, mặc dù còn có một vài người ngoan cố, nhưng tất đều nắm mũi cam chịu trồng bông.

Hôm nay khi trời đã tối, huyện Đào Dương không thể tuân thủ theo nguyên tắc dậy sớm, làm sớm nghỉ sớm như ở thành mới được.

Loading...