Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 12

Cập nhật lúc: 2025-01-06 08:13:23
Lượt xem: 110

Trượng phu dậy muộn thì thôi, Lý thị tất nhiên bị mẹ chồng mắng thành con dâu lười.

Lý thị vội vàng cầm lấy chổi đến sân quét rác, lúc này bên ngoài hàng rào lưới có mấy người nông phụ sắc mặt hưng phấn đi tới, nhìn thấy Lý thị liền nhiệt tình đến cực điểm: "Tức phụ Đại Trụ đúng không?"

Lý thị mặt nóng nảy đến hoảng, chuyện hai vợ chồng bọn họ dậy muộn còn truyền khắp toàn thôn? Nàng còn làm người như thế nào?

Nông phụ khoa trương nói: "Còn chưa tới trưa đâu, không dùng tới trâu, chỉ riêng Đại Trụ nhà ngươi đã cày trọn vẹn một mẫu đất! Rất nhiều người trong thôn đều tới xem."

Lý thị nghe xong đầu óc trống rỗng, ước chừng một mẫu đất? Còn trong trường hợp không dùng tới trâu? Làm sao có thể thế được?

Chẳng lẽ là...

Tiên cảnh. Tiên nhân.

Lý thị đang cảm thấy trong lòng nóng lên, nông phụ vỗ lưng nàng một cái, ánh mắt ý vị thâm trường nói: "Đại Trụ nhà ngươi thể lực rất tốt a, khó trách sáng nay ngươi dậy muộn như vậy.

Lý thị: "... A không phải." Hoàng đại nương ngươi suy nghĩ nhiều rồi.

Hoàng đại nương lại mập mờ nói: "Sợ là không bao lâu nữa, ngươi lại có thai rồi."

Trên mặt Lý thị xấu hổ, cuống quýt lấy một bình nước lạnh từ trong phòng, hô một tiếng với mẹ chồng: "Nương, ta đi đưa chút đồ uống cho phụ thân và Đại Trụ"

Còn chưa tới trưa, mặt trời đã lên cao, nắng cũng không quá gắt nhiều.

Lý thị xách theo một bình nước lạnh đi tới ruộng nhà mình, quả thật nhìn thấy trên bờ ruộng có không ít thôn dân vây xem, đang hưng phấn chỉ chỏ Vương Đại Trụ trong ruộng.

"Đây là lần đầu tiên ta biết được nhị tiểu tử của Vương gia có sức lớn như vậy!"

Còn có thôn dân vẻ mặt tò mò: "Trời giáng thần lực cho Đại Trụ?"

Lý thị đi tới bên ruộng, kinh ngạc nhìn truong phu nhà mình kéo lê lưỡi cày, bước đi như bay trong ruộng.

Nhìn thấy mẹ đứa nhỏ tới, Vương Đại Trụ buông lưỡi cày xuống, lau mồ hôi trên trán, cười cười đi đến chỗ Lý thị, nhận lấy một chén nước nàng đưa tới, ùng ục ùng ục uống xuống.

"Đại Trụ, ngươi làm như thế nào mà được vậy? Truyền chút kinh nghiệm cho chúng ta.

Nhà ngươi đi miếu cầu thần à?"

Thừa dịp Vương Đại Trụ nghỉ ngơi, thôn dân bên cạnh đã sớm tò mò tiến đến hỏi thăm.

Mặt Vương Đại Trụ lộ vẻ khó xử, chỉ nói mơ hồ rằng buổi sáng ăn nhiều, cho nên sức lực cũng đặc biệt lớn hơn một chút.

Lời này ai mà tin a? Hán tử nhà nông ai mà không có một thân sức lớn? Không phải ý nói Vương Đại Trụ không khỏe, không ít thanh niên trai tráng trong thôn vừa rồi đứng trên bờ trong lòng đã sớm có chút không phục.

Có thôn dân tinh mắt nhìn cái cày bị ném trong ruộng, lúc này hô to một câu: "Mọi người nhìn đi, cái cày kia không giống với cái của chúng tat"

Mới vừa rồi lực chú ý của mọi người đều ở trên người Vương Đại Trụ được "trời giáng thần lực" nên cũng không thấy rõ hình dáng của cái cày kia ra sao, hiện giờ ném trên mặt đất, mới phát giác được dường như có chút khác biệt.

Một hán tử có quan hệ không tệ với Vương Đại Trụ từ trên bờ ruộng nhảy xuống, học theo bộ dáng Vương Đại Trụ vừa rồi, cố định cái cày trên người mình, gân xanh hai cánh tay phồng lên, túm lấy tiến về phía trước.

Dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chú, tốc độ cày của hán tử kia cũng không chậm hơn Vương Đại Trụ là bao! Đất vụn không ngừng b.ắ.n ra hai bên.

Một nam nhân trung niên hơn 40 tuổi, tóc đã có chút bạc trắng trừng mắt, cũng không thèm chớp mà nhìn chòng chọc hán tử bước đi như bay trên đất, bỗng nhiên vỗ đùi của mình, lại thùng thùng vỗ n.g.ự.c chính mình miệng không ngừng hô to: "Thần vật!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/12.html.]

Thử nghĩ một phen, nếu đổi người đang cày phía trước thành trâu cày, hiệu suất cày bừa vụ xuân này phải nâng cao lên cỡ nào?

Ngươi nói Vương Đại Trụ được 'trời giáng thần lực", chẳng lẽ tiểu tử Chu gia kia cũng được "Trời giáng thần lực"?

Có người dứt khoát nhảy vào trong ruộng: "Tiểu tử Chu gia, ngươi mau dừng lại, cho ta thử xem"

"Đại Trụ, cái cày này là của ngươi, ta có quan hệ tốt nhất với ngươi, lúc nhỏ chúng ta cùng nhau trèo cây bắt chim, ngươi cho ta thử trước"

"Đại Trụ a, ngươi...

Thôn dân vừa rồi còn đứng xem náo nhiệt lập tức nhiệt tình như lửa, vây quanh Vương Đại Trụ.

Vương Đại Trụ bối rối, ngoại trừ trưởng thôn, lúc nào thì có người được hoan nghênh như vậy?

Cái gọi là thực tiễn chính là thước đo tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý, các thanh niên trai tráng trên bờ ruộng xoa tay hầm hè, xếp hàng muốn thử xem.

Lão đầu Vương gia cùng Vương lão đại dắt một con trâu lại đây, vốn định dạy dỗ nhị nhi tử một bài học, để hắn biết dậy trễ sẽ làm lỡ việc canh tác vụ xuân, vừa đi qua liền nhìn thấy Vương Đại Trụ mang vẻ mặt bất đắc dĩ đứng trên bờ ruộng, bên cạnh còn có không ít thôn dân lộ vẻ hưng phấn.

Lại tiến đến gần nhìn lên, Vương lão đầu cùng Vương lão đại đều là ngẩn ra, mờ mịt kinh ngạc nhìn hai hán tử trong ruộng, hai người túm lấy hai bên của cái cày, tranh đến mặt đỏ tía tai.

Hán tử đắc thắng trong đó vẻ mặt vui rạo rực, kéo lê cái cày mà điên cuồng cày ruộng.

Vương lão đầu không thể tin hỏi: 'Đó là đất của nhà ta phải không?"

Vương lão đại:"... Đúng vậy."

Vương lão đầu chỉ cảm thấy mình bị hoa mắt: "..."

Nếu là đất của mình, sao những thôn dân này lại tranh nhau cày như điên? Vương lão đầu tự cho mình cũng coi như là có chút trâm ổn, lại bị một màn trước mặt làm cho ngây người.

Làm cái gì vậy! Nhà các ngươi không có đất sao?!

Kéo bức màn cửa sổ mỏng ra, Triệu Hi ngáp nhìn bầu trời xanh bên ngoài, bầu trời xanh thẳm lại khiến nàng cảm thấy có chút không chân thật.

Đây có lẽ là ưu điểm duy nhất của việc xuyên tới cổ đại, không khí nơi đây trong lành, mẹ nàng cũng vui mừng trong đau khổ, mới sáng sớm liền mở video trong bộ nhớ điện thoại, nhảy theo như ở quảng trường.

"Làm như thế nào cũng không thể bay ra khỏi thế giới toàn hoa, thì ra ta là một chú bướm say rượu..."

Khóe miệng Triệu Hi co quắp hồi lâu, nhìn thấy Tiêu Thính Vân đang đứng ở đầu cầu thang xoắn, tấm lưng gầy thẳng tắp như tuyết tùng, sắc mặt so với đêm qua đã tốt hơn một chút, giờ phút này mày kiếm nhíu lại, nhìn thẳng vào Vương Tuyết Cầm đang nhảy tập ở hành lang lối đi nhỏ dưới lầu.

Tựa như nghe được tiếng bước chân, Tiêu Thính Vân mắt sắc như ưng, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Triệu Hi, nhìn thấy là nàng nên cất giấu sát khí, trầm ổn nói: "Tiểu tiên nữ."

Triệu Hi: "..."

Triệu Hi nhìn khuôn mặt tuấn tú quạnh quẽ của hắn, cũng không biết hắn làm thế nào mà dùng sắc mặt đạm nhiên kia để nói ra ba chữ "Tiểu tiên nữ", lại khiến nàng thấy hơi xấu hổ: "Ta tên Triệu Hi."

Vì thế Tiêu Thính Vân liền sửa miệng gọi một tiếng Triệu cô nương, rồi lại quay đầu nhìn Vương Tuyết Cầm nhảy vui đến quên cả trời đất ở hành lang dưới lầu.

Triệu Hi cảm thấy hứng thú hỏi: "Ngươi cảm thấy mẹ ta... mẫu thân ta nhảy thế nào?" Tiêu Thính Vân nghe vậy lông mày càng thêm nhíu chặt, uyển chuyển nói: "... Rất khác với ca múa của triều Thiên Khải."

Triệu Hi nghe xong nghẹn cười, dứt khoát đi xuống lầu.

Vừa xuống lầu liên nhìn thấy Triệu Chí Dân cùng hai anh ngồi vây quanh cùng một chỗ, ngửa đầu nhìn giao diện bảng hệ thống của biệt thự trí năng.

Loading...