Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 120
Cập nhật lúc: 2025-02-18 10:51:06
Lượt xem: 19
Bưng cái hộp vừa mới bước vào cửa nhà, đầu này trong nhà gã sai vặt hướng bên ngoài đi ra, hai người thiếu chút nữa đ.â.m vào nhau, một khắc kia tim Chu Nguyên thiếu chút nữa đều muốn ngừng đập.
Ga sai vặt vội quỳ xuống nhận sai: "Công tử, là lão gia tử phân phó tiểu nhân tới trại nuôi heo mời người trở về đánh giá bảo vật."
Đánh giá bảo vật? Chu Nguyên trong lòng vui vẻ: "Được, chỗ này của ta cũng có một kiện bảo vật."
Chu Nguyên vui tươi hớn hở cầm bình bảo lưu li đi về hướng phòng ngủ của Chu lão viên ngoại, vừa bước vào cửa liền nhìn thấy tổ phụ hắn đang liều mạng dán mặt vào một vật quan sát, khuôn mặt già nua tràn đầy khoe khoang.
Tổ phụ đã lớn tuổi, đôi mắt không thấy rỡ, chỉ có thể dán sát vào xem.
Chu Nguyên định thần vừa nhìn, trong nháy mắt, bật thốt lên: "Chén lưu ly."
Chiếc chén lưu ly kia được làm cực kỳ tỉnh tế, ngọc trắng là màu chủ đạo, lại làm thành hình hoa sen, kỹ thuật rất tốt.
Chu lão viên ngoại đứng thẳng người, nhìn tôn tử đã lâu không gặp, đắc ý nói: "ben đây Nguyên nhi, xem bảo vật mới của tổ phụ ngươi, chén lưu ly, có đẹp không?"
Chu Nguyên gật gật đầu, lại nghĩ tới xưởng lưu ly của tiên nhân, thứ này đoán chừng cũng là từ xưởng lưu ly của tiên nhân truyền ra, chế tác của đồ này sợ là so với quan nhân hiển quý trong kinh thành còn muốn trân quý hơn.
Chu Nguyên buông hộp trong tay xuống, cẩn thận lấy ra một bình lưu ly lục sắc từ bên trong: "Tổ phụ, đây là tôn nhi mua tặng cho người, người đoán xem bao nhiêu ngân lượng"
"Năm ngàn lượng bạc ròng" Chu lão viên ngoại nhìn Chu Nguyên, lại nhìn bình lưu ly của hắn, nhịn không được thịt đau một phen, không khỏi hỏi: "Ngươi cái này mua hết bao nhiêu bạc?"
Chu Nguyên dừng một chút: "Một trăm lượng bạc."
Chu lão viên ngoại nghe nói như thế, nhất thời cảm thấy khí huyết xông thẳng vào đầu, thiếu chút nữa ngất đi, hắn chống đỡ bàn án không ngừng nói: "Vật này của ngươi tất nhiên là giả, giả."
Chu Nguyễn: "Đây là thứ tôn nhi mua được từ xưởng lưu ly của tiên Nhân, làm sao có thể là giả?"
Xưởng lưu ly của tiên nhân?
Vẻ mặt Chu lão viên ngoại nghẹn đến đỏ bừng, đây là bị tức đỏ, tức giận đến bờ môi run rẩy: "Lý gia kia là đồ cẩu, nói là mua được từ xưởng lưu ly của tiên nhân, bán cho ta năm ngàn lượng! Sao của ngươi lại chỉ một trăm lượng chứ?"
Chu Nguyên cảm thấy tổ phụ hắn sắp tức ngất đi, vội vàng giải thích nói: "Tiên nhân nói muốn mời ta đi làm phu tử? cho nên liền giảm giá chút ít." Nói xong một câu trơn tuột mà mặt hơi có chút ngượng ngùng.
Chu lão viên ngoại tức giận đến sắp nghẹn tim, trong miệng gọi thẳng gian thương không được c.h.ế.t tử tế.
Cho dù có tình cảm, cũng không có khả năng bán rẻ hơn mấy chục lần, trừ phi vật này phí tổn vốn rất thấp!
Hắn mua năm ngàn lượng, năm ngàn lượng không biết có thể mua bao nhiêu mảnh ruộng tốt.
Chu Nguyên liên tục rót nước ấm cho tổ phụ uống, lúc này cơn giận mới tiêu tan, Chu lão viên tức giận bảo gã sai vặt đem chén lưu ly kia xuống, nhắm mắt làm ngơ, phục hồi một chút mới truy vấn vì sao tiên nhân mời Chu Nguyên làm phu tử.
Tôn tử của mình có loại đức hạnh gì, hắn đều rõ ràng hơn so với ai khác, làm thơ cũng chỉ có thể là đánh thơ vè, mời hắn đi làm phu tử chính là tìm lầm người.
Chu Nguyên cũng cảm thấy phu tử là chức nghiệp quá mức cao thượng, hắn nhớ lại nói: "Hi Hi tiên nhân nói, về sau quận chúng ta sẽ xây trường học, tiểu học trung học cùng với đại học, tiểu học chủ yếu là biết chữ, làm toán, đến trung học sẽ phải phân ra chuyên ngành, sẽ mở rất nhiều chuyên ngành, Hi Hi tiên nhân muốn mời ta đi làm phu tử ngành chăn nuôi."
Hiện giờ đại nghiệp nuôi heo cũng dần dần đi vào chính quy, huyết thống heo trắng cũng đang dần dần dung nhập vào bên trong heo bản địa, hắn để cho gã sai vặt quản trại nuôi heo của hắn, mỗi ngày đi xem xét kiểm tra một hai lần là được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/120.html.]
Hiện tại tiên nhân muốn hắn giảng dạy người khác cách nuôi heo, quả thực việc này quá vui sướng, hắn ước gì người học nuôi heo càng nhiều càng tốt, tốt nhất là tương lai mỗi người đều có thể nuôi heo! Cho nên hắn vui vẻ đồng ý.
Chu Lão Viên ngoại nhíu mày hỏi: "Trường học? Chính là tư thục? Nguyên nhị, tuy nói nuôi heo quả thật không tệ, nhưng ta nghĩ không có công tử tiểu thư nào nguyện ý học nuôi heo đâu?"
Chu lão viên ngoại cũng bài xích việc Chu Nguyên nuôi heo, hắn nhìn thấy tiền đồ sau này, đúng là đại sự vì nước vì dân.
Chu lão viên ngoại nghe nói muốn mở trường học, trong tiềm thức liền cảm thấy là trường học tư thục.
Trường tư thục cũng không phải nơi người nào cũng có thể vào được, học sinh hẳn phải là con cái của thế gia quý tộc.
Chu Nguyên lắc đầu: "Ta nghe nói là dạy tất cả mọi người, đặc biệt là dân chúng bình thường, con cháu hào môn."
Chu lão viên ngoại sống đến cái tuổi này, tất nhiên không phải sống uổng phí, càng nghe càng cảm thấy không đúng.
Triều Thiên Khải lũng đoạn tri thức, người có học thức đa số là thế gia quý tộc, dân chúng tầng dưới là ngu muội vô tri, hành động này của tiên nhân là muốn mở dân trí?
Chu lão viên ngoại truy vấn chỉ tiết, Chu Nguyên gãi gãi đầu nói: "Ta cũng không quá rõ, nghe nói về sau chỉ xem bằng cấp, nga... bằng cấp chính là sau khi đọc sách tốt nghiệp xong sẽ cấp giấy chứng nhận."
Chu lão viên ngoại kinh hãi không thôi, hồi lâu sau trầm giọng nói: "Quận Đào Nguyên chúng ta thật sự muốn thay đổi, nói bọn họ là tiên nhân thật không quá."
Có lẽ cũng chỉ có tiên nhân mới có thể từ bi như vậy.
Chu lão viên ngoại như là sớm hiểu được chút nội tình, gân đây lập tức dặn dò con cháu Chu gia gần phải nghiêm trang đọc sách, không thể đùa giỡn.
Chuyện Chu lão viên ngoại bị hố, rất nhanh truyền đến lỗ tai Triệu Hi.
Triệu Hi khiếp sợ không thôi, một chén lưu ly thôi đã bán được năm ngàn lượng? Nghe nói vẫn là Chu lão viên ngoại đã dựa quan hệ ép giá, ngoại trừ hút m.á.u nàng không biết nói cái gì cho phải.
Kiếm tiền của người trong nhà có ý nghĩa gì?
Triệu Hi dạy dỗ thương nhân bán chén lưu ly kia một trận, lập ra quy củ chỉ có thể dùng những đồ này để kiếm tiền của thế gia quý tộc bên ngoài, nếu như là con cháu hoàng thất càng tốt.
Triệu Hi vô cùng chờ mong với việc tương lai có thể kiếm được một khoản lớn.
Gần đây canh tác vụ xuân đã kết thúc, trên dưới huyện Đào Dương đều thuận lợi trồng bông, cứu tế sửa chữa do động đất vẫn đang tiếp tục tiến hành.
Hai ngày nay Triệu Húc thường xuyên lái chiếc xe kia tới quân doanh, nói là rèn luyện kỹ thuật lái xe của hắn.
Phùng Bình rất để ý tới mảng báo chí, sau khi được tiên nhân cho phép, bắt tay an bài xây nên tòa soạn.
In báo và in sách tuy có chút khác nhau, nhưng chênh lệch cũng không tính là lớn, hiện giờ công nhân nhiều, in chữ rời cũng rất tiện dùng, nghĩ đến cũng không khó.
Trong quận trên dưới vô cùng hoan nghênh tiên nhân mở xưởng, chỉ cần mở xưởng thì cần công nhân.
Hiện giờ tiên nhân đã hủy bỏ thuế đầu người, chỉ cần nộp thuế ruộng đất, điều này khiến cho dân chúng trong quận không còn bị hạn chế ở thổ địa vốn có, có thể lưu động trong quận.
Bọn họ tất nhiên có thể đi đến huyện Đào Nguyên làm công kiếm tiền.