Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 121

Cập nhật lúc: 2025-02-18 11:06:12
Lượt xem: 15

Một đám người vây quanh bàn làm việc tham khảo đặt tên tòa soạn hồi lâu, cuối cùng thật vất vả thống nhất gọi là Đào Nguyên bán nguyệt báo.

Nhật báo yêu cầu quá cao, hiện tại là không đạt tới, bán nguyệt thì lại không thành vấn đề, nếu thuận lợi về sau có thể thành báo tuần.

(bán nguyệt báo: báo nửa tháng; nhật báo: báo hàng ngày)

Đặt ra tên, phải cân nhắc xem bản báo đầu tiên của Đào Nguyên bán nguyệt báo sẽ đăng những nội dung gì.

Phùng Bình nói: "Đương nhiên là đưa tin về chính sách mới? Nhưng dân chúng huyện thành xa xôi không nhất định biết được chính sách mới của chúng ta!"

Trần Hành bên cạnh cười nói: "Còn nữa, bào báo có thể quảng cáo cho các chủ xưởng, có thể thu phí." Từ quảng cáo là lúc trước hắn học được từ trong miệng tiên nhân Triệu Húc.

Hiện giờ các xưởng đều cần nhân công lao động, những chủ xưởng kia sợ là sẽ thích báo quảng cáo này.

Đoàn quân sư không nhiều người lắm ngồi vây quanh bàn tròn, mỗi người mồm năm miệng mười thảo luận.

Triệu Hi ngồi ở ghế chính nhẹ giọng ho khan, mọi người an tĩnh lại, ánh mắt nàng sáng như đuốc, bình tĩnh nói: "Phiên bản đầu tiên của Đào Nguyên bán nguyệt báo còn cần đăng tải - Lệnh Chiêu Hiền."

Nhu cầu cấp bách hiện giờ của nàng chính là tuyển nhân tài! Hiện nay nhân tài trong tay nàng vẫn còn quá ít.

Các ngành, các nghề, nàng đều cần nhân tài dũng mãnh tràn vào.

Hô hấp mọi người ở đây đột ngột căng thẳng, khẩn trương đến sắc mặt ửng đỏ, Trần Hành nắm chặt mép bàn trước mặt, khẩn trương hỏi: "Chủ công muốn chính thức tuyên bố sử dụng chế độ khảo thí để tuyển dụng nhân tài?"

Vẻ mặt Triệu Hi trinh trọng, nặng nề gật đầu trước ánh mắt chờ mong của mọi người: "Đúng vậy, số đầu tiên của Đào Nguyên bán nguyệt báo sẽ tuyên bố tin tức này, toàn quận bắt đầu sử dụng chế độ thi tuyển để tìm nhân tài, ta chuẩn bị cuối hè năm nay sẽ chính thức tổ chức thi."

Bây giờ đang là mùa xuân, dù có thiếu nhân tài đến thế nào, cũng phải cho người ta hai ba tháng để ôn thi chứ, đúng không?

Triệu Hi vừa nói xong, đã thấy đám người Trần Hành đứng dậy, vẻ mặt nghiêm nghị, chắp tay cúi đầu với nàng: "Chúng ta thay mặt ngàn vạn nhân tài trong quận tạ ơn chủ công."

Triều Thiên Khải đã dài đến 500 năm, ban đầu chế độ tiến cử đúng là đã mang đến cho triều đình rất nhiều nhân tài, triều đình một mảnh thanh minh, nhưng mà càng về sau, tỉ lệ đệ tử thế gia được tiến cử càng lớn, nhân tài nhà nghèo hoàn toàn không có cơ hội.

Hành động này sẽ là khởi đầu cho một xu hướng mới!

Triệu Hi vội bảo đám người Trần tú tài ngồi xuống, mọi người bàn bạc chính sách mới kế tiếp, với cả nội dung chỉ tiết sẽ đăng trên Đào Nguyên bán nguyệt báo, Phùng Bình thỉnh thoảng lại ghi chú những điểm quan trọng vào Sổ.

Thẳng đến đêm khuya, Triệu Hi đã mệt chịu không nổi, nàng mới bảo bọn họ về trước.

Tinh thần đám người Lý Hiếu Tri thì ngược lại, càng lúc càng tốt, mắt cứ như đang phát sáng.

"Trần huynh, chúng ta cũng về ngủ đi thôi, đêm hôm vẫn có chút khó nhìn đường.

' Lý Hiếu Tri vỗ vỗ bả vai Trần Hành, cười nói.

Trần Hành nhìn về phía đèn sợi đốt sáng ngời trong phòng, không khỏi nói: "Đúng vậy, nếu lúc nhỏ chúng ta đi học cũng có đèn điện, mắt cũng sẽ không kém như vậy."

Nhưng mà hiện tại tốt hơn rồi, trong nhà nuôi heo nên có khí metan để dùng, mấy ngày trước bọn họ còn đặt hàng chụp đèn thủy tinh ở xưởng thủy tỉnh, có thể chống muỗi, đèn khí metan rất sáng, thuận tiện cho bọn họ đọc sách ở nhà ban đêm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/121.html.]

Mắt kém? Nghe vậy, Triệu Hi tỉnh táo lại một chút, vội vàng hỏi Trần tú tài là bị bệnh gì.

Trần tú tài chỉ nói là hắn nhìn vật ở xa thấy hơi mờ, là do lúc nhỏ đọc sách trong bóng tối mà thành bệnh, đương nhiên cũng không nghiêm trọng, không gây trở ngại.

Triệu Hi hiểu ra, là cận thị.

Người cổ đại đương nhiên cũng bị cận thị, chỉ là ít người bị hơn, bình thường chỉ có người đọc sách là bị cận thị, ngoài ra một số người già mắt cũng kém hơn.

Triệu Hi nghe vậy vui vẻ, vỗ vỗ bả vai Trần tú tài, cười nói: "Bệnh này không thành vấn đề, mấy ngày nữa ngươi đến trường y tìm y sinh nghiên cứu thấu kính quang học đi."

Trần tú tài không hiểu nhưng cũng không để ý, bệnh này đúng là có chút bất tiện, nhưng sau khi quen cũng không gây trở ngại cho cuộc sống.

Mấy người Lý Hiếu Tri chào tạm biệt Triệu Hi, Triệu Hi trở về phòng, rửa mặt đi ngủ, mấy người Lý Hiếu Tri cùng Phùng Bình lại tinh thần phấn chấn, đều tự động về nhà thức đêm viết công văn.

Tòa soạn báo đầu tiên của quận Đào Nguyên, Tòa soạn Đào Nguyên, chính thức được thành lập tại huyện Đào Nguyên.

Giấy trúc Đào Nguyên sau một năm mở rộng đã trải rộng đến toàn bộ người đọc sách trong quận.

Sách mới mỗi tuần ở hiệu sách cũng rất được người đọc sách trong quận theo đuổi sùng bái.

À, việc chia thời gian thành tuần cũng là bọn họ học được từ tiên nhân, nghe nói bảy ngày là một tuần.

Sách bán ở hiệu sách được chia làm hai bản, một bản chuyên cung cấp cho con cháu thế gia có tiền, chỉ lớp bìa sách cứng có hình vẽ là đủ để thành vật tượng trưng cho thân phận, mà con cháu nhà nghèo không quan tâm tới những thứ kia, chỉ mua bản đơn giản.

Bây giờ trong quận lại mở thêm tòa soạn báo, nghe nói trưởng tòa soạn chính là Phùng Bình tiên sinh.

Đa số mọi người đều biết Phùng Bình, vị này là môn khách các tiên nhân thu nhận từ trước khi thống lĩnh quận Đào Nguyên, hiện giờ cũng rất được tiên nhân coi trọng, được giao nhiều trách nhiệm quan trọng.

Như vậy đã đủ để cảm thấy thứ gọi là "báo chí" này không tầm thường, sau khi hỏi thăm tỉ mỉ, nghe nói là báo in, tờ báo này có chút giống với sách.

Điều này làm cho không ít người buồn bực, nếu đều là in ấn, vậy còn xây riêng một cái tòa soạn để làm gì?

Xưởng in chữ rời có đầy đủ các chức năng, cho nên in báo không khó.

Thế nhưng báo chí khác với sách vở, mỗi chữ đều phải được cân nhắc cẩn thận, càng không thể có chữ sai.

Cho nên Phùng Bình cực kỳ coi trọng việc này, kiểm đi kiểm lại đến ba lần, xác nhận là đúng rồi mới cho xưởng in tiến hành in ấn, ba ngày sau chính thức bán ra.

Đa số trẻ con ở thành mới đều được đi học, nhưng ở huyện Đào Nguyên còn có không ít trẻ con không được đi học, nghe nói cha mẹ bọn họ đều đang cố gắng tích góp, tranh thủ đưa hài tử nhà mình đến thành mới học chữ.

Những thứ khác bọn họ không biết, chỉ biết là người biết chữ được làm việc ở nhà xưởng, kiếm được nhiều tiền hơn so với đám người mù chữ bọn họ, cho nên bọn họ cũng không trông mong con cái nhà mình trở thành người đọc sách, chỉ hy vọng về sau có thể tìm được công việc tốt.

Trẻ con huyện Đào Nguyên ngày thường nếu không đi được học cũng chỉ biết trêu mèo trêu chó, một người phụ trách ở tòa soạn gom mấy chục đứa nhỏ lại, cười nói muốn để những đứa nhỏ này bán báo giúp bọn họ, đổi lấy tiền mua đồ ăn vặt.

Đám trẻ con vui mừng, mang theo chồng báo rao bán khắp hang cùng ngõ hẻm.

"Báo đây báo đây, Đào Nguyên bán nguyệt báo số đầu tiên, chi tiết về chính sách mới của huyện ta. Tiên nhân lần đầu ban bố Lệnh Chiêu Hiền."

"Báo đây báo đây, phát hiện mới nhất của trường y thành mới, còn có kỳ văn dị sự do đại tiên ở Tiên giới viết."

Loading...