Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 127

Cập nhật lúc: 2025-02-18 11:11:05
Lượt xem: 17

Vì thế những người dân này đều đang thương lượng đưa con cháu nhà mình đến trường nào tốt gần nhà, không ít người dân còn cố ý hỏi thăm các phu tử ở học đường họ gì, tính tình như thế nào, bản tính như thế nào, tri thức như thế nào.

Những phu tử này còn được quản lý bởi chính phủ huyện Đào Nguyên, toàn bộ tiền bạc mỗi tháng của bọn họ đều do cấp trên phát, ngay cả tài liệu giảng dạy cũng là sở giáo dục phát.

Tiền bạc để mời những phu tử này về dạy cũng không ít, số tiền trả cho phu tử từ tiểu học đến trung học và đại học tăng lên theo thứ tự các bậc, chỉ riêng phu tử đại học một tháng đã ít nhất là 50 lượng, tiên kiếm được thực sự rất nhiều.

Có một vài phu tử là con cháu nhà nghèo, ngày thường chỉ có thể thay quan chép sách kiếm chút tiền, cuộc sống trôi qua cực kỳ kham khổ, việc dạy học này không chỉ giúp bọn họ trang trải cuộc sống hàng ngày mà còn có thể có một khoản thu nhập không nhỏ để nuôi gia đình.

Các học đường trong huyện dân dần khai giảng, trong số đó có một hai trường đại học, một trường xây ở huyện Đào Diệp, một trường xây ở huyện Đào Nguyên, nơi học đại học là thôn trang mà bọn Triệu Hi bỏ tiền ra mua của thế gia, sau đó tiến hành cải tạo sửa chữa.

"Hi Hi tiên nhân, ngài có bằng cấp gì."

Có học sinh thực sự tò mò hỏi.

Gương mặt Triệu Hi hơi co rút, có chút ngượng ngùng nói: "A... Ta Ta là bằng tốt nghiệp cấp trung học..."

Thật ra nàng đang học trung học phổ thông, đáng tiếc còn chưa tốt nghiệp trung học phổ thông đã xuyên qua, đương nhiên không có bằng tốt nghiệp trung học phổ thông, chỉ có thể xem là bằng cấp trung học cơ sở.

Điều này lại khiến cho không ít học sinh dùng ánh mắt sùng kính nhìn nàng, bọn họ nghe nói thi tốt nghiệp rất khó, trung học lên đại học thi càng khó, Hi Hi tiên nhân tuổi như thế đã có bằng cấp bậc này, quả thật lợi hại.

Triệu Hi cảm thấy có chút buồn bã mất mát, sợ rằng cả đời này mình cũng đừng nghĩ tới việc xuyên lại về hiện đại để tiếp tục học đại học, nàng có thể chính là người duy nhất trong nhà không tốt nghiệp đại học đi?."

Hoàng Hiên dẫn thương đội nhà mình đi về phía tây đến địa phận của người Tây Vực, đường đi không tốt có chút gập ghềnh, cũng may vẫn thuận lợi đến.

Thảo nguyên xanh biếc mênh m.ô.n.g vô bờ, trên thảo nguyên có thể nhìn thấy dê bò mập mạp, còn có người man di đang chơi đuổi bắt rất nhanh.

Những điều kiện còn lại thực sự không bằng quận Đào Nguyên bọn họ, nhưng Hoàng Hiên nhớ tới lời nhắc nhở của Triệu Hi, không thể gọi người ta là man di.

Hắn trước tiên là dẫn thương đội đi trạm dịch tạm nghỉ, để cho mọi người uống chút nước, ăn chút cơm.

"Hoàng công tử đã lâu không gặp, ngươi là tới mua ngựa cùng thịt dê sao?."

Một hán tử trên mặt đầy râu quai nón đi đến, trang phục khác với triều dân Thiên Khải, dùng tiếng Hán không thuần thục hỏi.

Hoàng gia cùng bên này có quan hệ buôn bán, trước kia cũng thích mua vài con ngựa của bọn họ rồi thuận tiện bán cho các thương nhân, có lúc còn mua thêm một chút thịt dê để ăn.

Hai người này ghét bỏ lẫn nhau, bên Hoàng Hiên ghét bỏ bọn họ là man di, bên hán tử ghét bỏ những thương hộ này địa vị thấp kém, chỉ là thái độ mỗi người đều sẽ không biểu hiện ra ngoài mặt.

Hoàng Hiên thân mật nắm tay hắn , ha ha cười nói: "Lan này ngươi đoán sai rồi, ta tới nơi đây là để mua lông cừu, nếu giá cả hợp lý, các ngươi có bao nhiêu ta mua bấy nhiêu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/127.html.]

Hán tử thử hỏi: "Hoàng công tử là đang muốn mua da dê da trâu?."

Những người Hán này rất giảo hoạt, muốn cái gì sẽ không nói rõ ràng trước mặt, lại thích làm người khác sau lưng đi đoán ý, mục đích để ép giá nhiều hơn.

Hoàng Hiên lắc đầu, cực kỳ khẳng định: "Không phải da súc vật, mà là lông cừu."

Hán tử kia có chút bối rối, mua lông cừu? Người Hán không phải có vải bố tơ lụa sao? Còn muốn chống lạnh sao không mua da dê? Giờ lại lãng phí đi mua lông cừu?

Lông cừu cũng rất có ích với bọn họ, có thể làm thành nỉ lông, nhưng thật sự thừa quá nhiều, lông cừu dư thừa của bộ lạc thường được bọn họ dùng để ủ phân.

Bây giờ thương nhân Hán ta, muốn mua lông cừu thay vì da của súc vật? Điều này làm cho Đa Cát cảm thấy hơi nghỉ hoặc.

Người bản xứ ở phía tây quận Đào Nguyên tự xưng là "Khương", nhưng bọn họ chưa trở thành một quốc gia chính thức và có các bộ lạc khác nhau, rất khác với triều Thiên Khải.

Sau khi Đa Cát xác nhận rằng Hoàng Hiên không nói đùa và thực sự muốn mua lông cừu, hắn ta lập tức ra lệnh cho nô lệ của mình phân loại và đóng gói lông cừu.

Hoàng Hiên biết cả nhà tiên nhân cưỡng chế phải mở rộng trồng bông ở huyện Đào Viên, nhưng ở huyện Đào Viên lại không có nhiều nơi thích hợp để trồng bông, điều đó có nghĩa là mùa đông năm nay toàn huyện khó có thể sử dụng bông để chống rét, vì vậy Triệu Hi nghĩ ta lông cừu.

Nhưng khi Hoàng Hiên nhìn thấy số lông cừu bị cắt ra và chất thành đống, bên trong vẫn còn sót lại những hạt giống cây trồng, không những bẩn mà còn có thể ngửi thấy mùi hôi thối.

Hoàng Hiên cố chịu mùi vị kia, để cho người của mình phối hợp với những nô lệ kia để đóng gói lông cừu kỹ càng, nhìn thấy ánh mắt như đang nhìn rác rưởi của Đa Cát, mỉm cười nói: "Lão già, ta nghe nói cừu của ngươi một năm có thể cắt tỉa lông hai lần? Chờ đến sáu tháng cuối năm nay, ta sẽ quay lại một lần nữa, hợp tác vui vẻ."

Nghe nói sau này còn có thể hợp tác lâu dài, Đa Cát đột nhiên cảm thấy tên thương nhân đê tiện này thuận mắt hơn nhiều, nhiệt tình lôi kéo Hoàng Hiên vào trong lầu ăn uống.

Hai người ghét bỏ lẫn nhau đang đi vào trong lầu thì nhìn thấy một trong những người vợ của Đa Cát cầm một chiếc roi dài quất một nô lệ gây yếu.

Đa Cát thấy Hoàng Hiên hơi cau mày, bảo vợ dừng lại, thờ ơ nói: "Hoàng công tử, những nô lệ này cũng giống như nha hoàn và sai vặt của các ngươi, không cần quá để ý, đánh c.h.ế.t cũng không ai quản!" Hoàng Hiên trên mặt mỉm cười đáp lại, nhưng trong lòng lại có chút mỉa mai, nha hoàn và nô bộc của bọn họ cũng không khốn khổ như nô lệ của những người thổ dân này.

Nếu các tiên nhân nhìn thấy cảnh này, chắc chắn họ sẽ đau lòng vì tổn thương lực lượng lao động, thứ thiếu nhất ở huyện Đào Viên bọn họ chính là lực lượng lao động.

Đương nhiên, một người ngoài như Hoàng Hiên không có tư cách nói những lời này.

Ở bộ lạc này, Đa Cát có thế lực không nhỏ, hắn còn cố ý phái nô lệ, khoái mã đi truyền tin cho các bộ lạc có quan hệ tốt với hắn cách đó mấy chục dặm để lại lông cừu, chờ thương đội của Hoàng Hiên đi qua thu mua.

Sau khi uống chút rượu, Đa Cát hơi đỏ mặt, lôi kéo tay Hoàng Hiên, nhỏ giọng hỏi: "Hoàng công tử, chuyến đi này ngài chỉ định mua một ít lông cừu thôi à?"

Nghe hiểu được ẩn ý trong đó, Hoàng Hiên lập tức tỉnh táo hơn nhiều, nhìn xung quanh rồi nhỏ giọng nói: "Ta muốn mua một ít ngựa, số lượng càng nhiều thì càng tốt."

Đây là nhiệm vụ thứ hai Triệu Hi tiên nhân giao cho hắn, mua chiến mã! Ky binh ở chiến trường cổ đại rất quan trọng.

Loading...