Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 13
Cập nhật lúc: 2025-01-06 08:13:46
Lượt xem: 112
Bởi vì người một nhà đều là ký chủ trói định với hệ thống biệt thự, cho nên có thể tra được điểm thiện cảm tích lũy thu hoạch do ai cung cấp.
Đã nhiều ngày nay, mỗi khi bọn họ rời giường liền kiểm tra tình huống điểm tích lũy.
Nghe được tiếng vang, ba cha con đồng loạt quay đầu nhìn lại, ánh mắt thâm sâu.
Triệu Hi mờ mịt, chuyện gì vậy?
Triệu Ngôn theo thói quen đẩy cặp kính gọng vàng trên sống mũi, ngữ khí bình tĩnh nói: "Căn cứ giao diện hệ thống, tối hôm Tiêu Thính Vân đã cung cấp 20 điểm tích lũy cho muội, điều này chứng tỏ tối hôm qua muội đã đi gặp hắn."
Triệu Húc chậc chậc hai tiếng: "Cô nam quả nữ ở chung một phòng, như vậy không được" Triệu Chí Dân lời nói thấm thía: "Hi Hi, ta biết tiểu tử đó trông rất đẹp trai, nhưng chuyện này 10 năm sau hãy suy nghĩ đến, con còn nhỏ."
Triệu Hi: ?
Các người đều đang nói cái gì vậy?
Nàng muốn giải thích đêm qua chỉ tình cờ gặp được ở phòng bếp, Triệu Chí Dân lại nói: "Ăn bữa sáng trước đi."
Cân nhắc đến việc Tiêu Thính Vân mới tỉnh lại nên cũng chỉ có thể ăn cháo loãng, cộng thêm lo lắng lương thực dự trữ trong phòng bếp không đủ nên sáng hôm nay chỉ dùng nồi cơm điện nấu một nồi cháo thịt nạc trứng muối.
Tuy là cháo, nhưng cháo này rất đặc, trứng muối thơm ngon cùng thịt nạc xé sợi ở mặt trên, một chút hành lá thái nhỏ điểm xuyến, mùi thơm bay thẳng lên mũi, dẫn đến cơn đói của mọi người được phóng đại.
Vương Tuyết Cầm gọi Tiêu Thính Vân lại đây dùng bữa sáng.
Làm Tiêu Thính Vân có chút kinh ngạc, trí nhớ của hắn dừng lại ở chỗ sau khi được Vương Đại Trụ cứu, lúc đầu Vương lão đầu đối xử với hắn còn có chút quan tâm, mỗi sáng sớm đều có một chén thức ăn.
Nhưng theo thời gian càng dài, dù mỗi ngày Tiêu Thính Vân đều giúp Vương gia làm việc, Vương lão đầu vẫn càng thêm không thích hắn, cũng không còn cho hắn ăn sáng nữa, chỉ cần hắn không đói c.h.ế.t là được.
Triệu Ngôn vừa ăn cháo thịt nạc trứng muối, vừa cười nói: "Tiểu tử ngươi cũng mạng lớn, tiêm vài mũi là khỏe rồi, mấy ngày nay uống thêm chút thuốc hãng sẽ hết bệnh."
Tiêu Thính Vân ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Triệu Ngôn, nói một câu đa tạ.
Tiêu Thính Vân rũ mắt nhìn chén sứ trước mặt, bên trong đựng đầy một chén cháo thịt nạc trứng muối, bên cạnh chén còn đặt một cái muỗng.
Tiêu Thính Vân cầm lấy thìa, có chút không tin hỏi: "Đây là chất liệu gì?" Như là thép?
"Thép không gỉ."
Tiêu Thính Vân vẫn giữ bình tĩnh, chỉ là con ngươi hơi co lại.
Thép? Nghe giống như thép, là thép không dễ rỉ sét?
Cổ đại đa số là đồng, quặng sắt cũng khó tìm, mà thép chủ yếu do sắt rèn mà thành, càng thêm trân quý. Thành ngữ "luyện mãi thành thép" đã có thể chứng minh.
Nhưng mà những người trước mặt này lại dùng thép chế thành muỗng dùng bữa? Có lẽ thật sự là thần tiên?
Tiêu Thính Vân mặc dù mất trí nhớ, nhưng thân thể tựa hồ vẫn duy trì thói quen "ăn không nói, ngủ không kêu", cúi đầu an tĩnh dùng bữa sáng.
Hương vị... tương đối ngon, hạt cháo loãng kia tựa hồ còn no đủ hơn rất nhiều so với nhà nông bình thường.
Người Triệu gia cũng không phải là cổ nhân, ngồi ăn cơm liền nói chuyện với nhau.
Vương Tuyết Cầm ăn hành lá trên mặt cháo, trên mặt có chút lo âu: "Lương thực trong phòng bếp không còn nhiều lắm, cũng không biết lúc nào có thể mở khóa kho hàng, cũng may chúng ta có tiền, có thể mua đồ ở đây."
"Còn có toilet, không có toilet, đừng nói tắm rửa, ngay cả đi WC cũng không tiện!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/13.html.]
Triệu Hi chậm rãi ung dung ăn cháo, cười nói: "Mẹ đừng nóng vội, chậm nhất không quá hai ngày, nhất định sẽ có thôn dân tới thôn Đào Hoa, đến lúc đó điểm tích lũy tự nhiên sẽ tới."
Nhưng mà... xin vui lòng mở khóa nhà vệ sinh trước tiên. Cảm giác mỗi ngày dắt chó để ra ngoài để đi vệ sinh, nàng thực sự chịu đủ rồi.
Triệu Hi đã có cân nhắc, đưa bản vẽ thiết kế của chiếc cày cho Vương Đại Trụ, nếu chế tác thành công thì đó chính là một kiện đồ tốt, thôn dân thôn Đào Hoa cũng không phải mù, không có khả năng không phát hiện ra được.
Đến lúc đó chuyện của Vương Đại Trụ được truyền ra, mọi người tự nhiên sẽ biết đến "tiên cảnh"
Về phần tại sao bọn họ không chủ động ra ngoài trợ giúp những thôn dân này để thu hoạch điểm tích lũy? Ngươi đã bao giờ thấy "tiên nhân" vội vàng lấy giúp người làm niềm vui chưa? Tiên nhân đương nhiên phải có thể diện của mình.
Dù sao, ngoại trừ việc không có toilet có hơi bất tiện ra, Triệu Hi cũng không tính là sốt ruột.
Thôn dân xung quanh đều muốn mượn cái cày của Vương Đại Trụ để cày đất nhà mình, Vương Đại Trụ thụ sủng nhược kinh.
Cũng giống với suy đoán của Triệu Hị, chuyện sáng nay Vương Đại Trụ dùng thân vật cày ruộng thông qua cô bảy dì tám truyền khắp toàn bộ thôn Đào Hoa, cũng kinh động đến cả thôn trưởng.
Bởi vì hiệu suất của cày rất cao, buổi trưa hôm nay trở về nhà, vừa mới bước vào hàng rào nhà Vương gia, trưởng thôn đã liền chạy tới.
Lý thị cả kinh vội vàng vào phòng rót nước cho trưởng thôn uống, dĩ vãng đều là thôn trưởng tới nhà tìm Vương lão đầu - gia chủ trong nhà, khi nào thì lại đặc biệt tìm đến Vương Đại Trụ?
Thôn trưởng ngồi xuống ghế dài, cười tum tỉm híp mắt nhìn Vương Đại Trụ, cười nói: "Đại Trụ, ngươi cũng là đứa trẻ ta nhìn lớn lên, là hậu sinh trẻ tuổi tốt nhất thôn ta.
Cái cày kia là thứ tốt, nếu mỗi người thôn Đào Hoa ta một cái, việc cày bừa vụ xuân cũng sẽ hoàn thành rất nhanh."
"Nói thật với ta, cái cày kia của ngươi rốt cuộc là sao?"
Vương Đại Trụ lộ vẻ khó xử, cái cày này là do tiên nhân tặng cho hắn, cũng bởi vì nhà hắn giúp tiên nhân dùng tiên trà đổi thành bạc mua y phục.
Thôn dân không giúp tiên nhân làm việc, lại nhận ân huệ của tiên nhân, không biết có thể sẽ đắc tội tiên nhân hay không?
Mấy vị tiên nhân kia chính là Lôi Điện Pháp Vương! Một trận sấm sét là có thể lấy mạng tất cả mọi người!
Thôn trưởng thấy Vương Đại Trụ không nói, liền nhìn về phía Hổ Tử bên cạnh vui vẻ tung tăng nhảy nhót, vuốt đầu tiểu hài tử hỏi: "Hổ Tử, ngươi nói cho thôn trưởng gia gia biết, cái cày kia là ai cho nhà ngươi?"
Hổ Tử buột miệng thốt ra: "Tiên nữ tỷ tỷ!"
Thôn trưởng: Cái gì? Tiên nữ?
Thôn trưởng nghe được câu trả lời thì nghẹn lại, lời nói của hài tử quả nhiên không tin được, quay đầu nhìn về phía Vương Đại Trụ.
Vương Đại Trụ ngẫm lại cũng nói: "Đúng là do tiên nhân ban tặng."
Thôn trưởng: "..."
Hai phụ tử các ngươi sao không nói là Ngọc Hoàng Đại Đế cho luôn đi? Thành thật một chút được không?
Thôn trưởng chỉ cho rằng Vương Đại Trụ chỉ đang tìm cớ, tuy rằng hắn cũng kính trọng thần tiên, nhưng dù sao hắn đã sống nửa đời người cũng chưa từng nhìn thấy vị thần nào xuất hiện nên trong lòng vẫn không tin lắm.
Thôn trưởng cố gắng nghĩ cách hỏi, nhưng cả nhà ba người lại khăng khăng không đổi cắn c.h.ế.t câu trả lời này, là do tiên nhân ban cho! Ngay cả Vương lão đầu, cùng đại ca và đại tẩu của Vương Đại Trụ lúc tới cũng nói như vậy.
Thôn trưởng bất đắc dĩ, cậy không nổi miệng Vương Đại Trụ cũng đành thôi, tìm thợ thủ công phỏng chế cái cày kia hẳn là cũng không khó.
Thôn trưởng ngồi lại Vương gia nhị phòng một lúc rồi mới rời đi, mặc dù đối với cái gọi là tiên nhân, trong lòng có hoài nghi nhưng cũng không quá để ý.
...