Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 130

Cập nhật lúc: 2025-02-18 11:12:39
Lượt xem: 12

Hoàng Hiên nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần đủ muối tinh cho bọn họ ăn là được.

Mọi người ngồi quây quần bên nồi điện nấu nồi canh thịt bò, ai nấy đều vui vẻ.

Trừ đi một ít tật xấu, dân lao động thời cổ đại rất chăm chỉ, từ khi từng đợt lông cừu nối tiếp nhau được đưa vào xưởng lông cừu, các công nhân phải vất vả làm sạch lông cừu, không bao lâu sau đã nóng đến mức cả người đầy mồ hôi, quản đốc của xưởng lông cừu được bổ nhiệm đã cố ý đi tới xưởng làm đá mua rất nhiều đá giải nhiệt cho bọn họ.

Lông cừu được làm sạch rồi đưa vào một bánh xe quay đặc chế để làm thành sợi len, việc này đòi hỏi rất thợ thủ công phải có tay nghề cao, một khi bị phân tâm, rất có thể sẽ xảy ra hiện tượng thắt nút và vón cục.

Những chiếc bánh xe kéo sợi được xưởng mộc của Lý A Quý dựa theo bản vẽ chế tạo ra, thân phận hiện tại của Lý A Quý không tầm thường, đệ tử cũng rất nhiều.

Sợi len dệt xong liên cuộn thành từng cục riêng biệt, bởi vì mới bắt đầu thí nghiệm, cho nên đều là màu trắng, chưa tiến hành nhuộm màu.

Đợi đến khi dệt xong đợt sợi lông cừu đầu tiên đã là giữa hè, Triệu Hi nhìn những sợi len kia chỉ cảm thấy nóng lên.

Vương Tuyết Cầm là người đầu tiên mua mười cuộn, dường như những người phụ nữ thế hệ của bà đều biết đan áo len, Triệu Hi còn nhớ rõ khi còn bé mình mặc áo len do mẹ đan, cổ áo cao nên cực kỳ ấm áp.

Hiếm khi Tiêu Thính Vân được nghỉ không đi quân doanh tập huấn, luyện tướng sĩ, vì thế sau giờ ngọ ngồi ở trong đại sảnh biệt thự chơi cờ năm quân với nàng, bên ngoài giữa hè bóng cây loang lổ, ve kêu không ngừng, bên trong lại mát mẻ.

Vương Tuyết Cầm ngồi trên sô pha đan áo len còn cảm thấy lạnh, phải lấy một tấm thảm nhỏ đắp lên đùi mình.

Hai ngày trước Triệu Hi đi dạo trường tiểu học, thấy học sinh đang chơi cờ năm quân.

Cờ năm quân này là các phu tử học được từ trong sách, cảm thấy thứ này đơn giản hơn cờ vây nên dạy cho học sinh.

Hôm nay nàng cảm thấy hơi ngứa nghề, muốn đi chơi cùng người khác, đại ca đang ở trường y, nhị ca đang kiểm tra chiến mã, ngay cả cha nàng cũng dẫn người đi đào giếng, nàng không còn cách nào khác, chỉ có thể tìm hắn.

Cờ vây nàng không biết chơi, chỉ có thể chơi cờ năm quân.

Mấy ván đầu còn có thể bắt nạt hắn là người mới, những ván sau lại trở nên khó khăn.

Ngon tay thon dai cua Tieu Thinh Van cam một quân cờ đen, nhìn nàng hạ cờ trắng, đột nhiên mở miệng nói: "Ngươi hạ ở chỗ này sẽ thua."

Triệu Hi nhìn theo tầm mắt của hắn, nhìn thấy một chỗ gần như có bốn quân cờ đen, nàng vội vàng muốn đổi chỗ khác, lại phát hiện nơi đó cũng có ba quân đen! Nếu bên này bị chặn thì cũng sẽ vị bốn quân đen chặn giống bên kia.

Tiêu Thính Vân thấy nàng do dự, thanh âm trầm ổn tựa như nước chảy róc rách giữa hè cuốn theo gió mát: "Ta sẽ cho ngươi ăn một quân."

Vương Tuyết Cầm ở một bên cười nói: "Không nên nhường con bé."

Triệu Hi hừ một tiếng nói: "Ca ca của ta cũng có thể nhường ta một quân!" Đương nhiên, bình thường đại ca có thể đồng ý cho nàng đi lại, nhị ca sẽ chỉ biết cười ha ha.

Tiêu Thính Vân quả quyết: "Hai quân."

Triệu Hi: "Hả?"

Đương nhiên cuối cùng Triệu Hi lựa chọn nhận thua và thử lại ván mới, thay vì thắng do được nhường, thà bắt đầu lại còn hơn.

Sau khi cất bàn cờ đi, Triệu Hi ngồi xuống bên cạnh Vương Tuyết Cầm, đôi mắt đen như quả nho nhìn chằm chằm vào sợi len trong tay nàng, không nhịn được nói: "Mẹ, kích cỡ này hình như không giống của con, là của các ca ca hay là của cha?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/130.html.]

Vừa nhìn thứ này giống như là kích thước vai rộng của nam nhân.

Vương Tuyết Cầm vỗ vỗ đầu nàng: "La của Tiểu Tiêu."

Tiêu Thính Vân đã sống cùng bọn họ gần một năm rưỡi, ngay cả Triệu Húc cũng thích hắn.

Đứa nhỏ này cũng khổ, mùa đông năm ngoái cả nhà bọn họ đều có quần áo ấm để mặc nhưng hắn lại không có, mặc dù sau đó Triệu Húc đã tặng hắn một chiếc áo khoác mới chưa từng mặc.

Trong nhà ai cũng có áo len giữ ấm, hắn cũng không có.

Vương Tuyết Cần vẫy tay với Tiêu Thính Vân, cười gọi hắn lại: "Ta đo chiều rộng vai của ngươi xem có vừa không."

Vương Tuyết Cầm cầm áo len còn cắm hai cái móc len, khoa tay múa chân ở sau lưng hắn, không ngừng gật đầu: "Ừ, rất vừa vặn."

Tiêu Thính Vân cảm thấy hơi chật, Vương Tuyết Cầm thấy hắn có chút khó hiểu, cười nói: "Áo len không giống với áo bào các ngươi mặc, bó sát người một chút sẽ ấm hơn." Quần áo của triều Thiên Khải đều là kiểu rộng thùng thình.

Đôi mắt đen như màn đêm của Tiêu Thính Vân nhìn chằm chằm Vương Tuyết Cầm, nhẹ giọng nói: "Cám ơn phu nhân."

Triệu Hi ở bên cạnh sờ những sợi len kia, nhịn không được nói: "Mẹ, nếu không mẹ cũng dạy con đi, con rảnh cũng thử xem? Những cái có hoa vân thì khó quá, chỉ cần dạy cái nào dễ nhất thôi."

Triệu Hi đi lấy hai cái móc, ngồi xuống bên cạnh Vương Tuyết Cầm, học đan áo len... À không, nhiều lắm chỉ là đan khăn quàng cổ.

Khăn quàng cổ chỉ là một đoạn dài nên khi học đan sẽ dễ hơn.

Thật ra khi đưa len sợi ra thị trường cũng không gióng trống khua chiêng tuyên truyền, cũng không có xây dựng các cửa hàng bán len mà được bán tại các cửa hàng vải.

Hiện nay, nhà nào cũng có chút tiền nên đương nhiên phải mặc quần áo, dân chúng bình thường không mua quần áo may sẵn, đều đi mua hai thớt vải về tự may.

Vợ của Vương Đại Trụ là Lý A Tú ngày thường cũng làm một số việc thêu thùa, bởi vì rất khéo tay nên thường xuyên gửi bán ở cửa hàng vải.

Năm nay, cuối cùng nàng ấy cũng mang thai đứa con thứ hai, hôm nay chuẩn bị mang những đồ thêu đi gửi bán, thuận đường mua chút vải vóc làm xiêm y cho hài tử chưa sinh ra, nếu có nhiều sẽ may một bộ đồ giữ nhiệt cho Hổ Tử.

"A Tú, đứa bé này sinh vào mùa đông phải không? Hay là mua chút len về may quần áo mới cho bé?" Ông chủ tiệm vải cũng rất hiền lành, nhìn cái bụng hơi nhô lên của nàng hỏi.

Lý thị không hiểu gì: "Lông, sợi len? Đây là cái gì?"

Ông chủ tiệm vải không chút đắn đo khoe: "Đây là đồ mà các tiên nhân mới làm ra. Ta nghe các công nhân ở xưởng bên kia nói với bọn ta rằng chiếc áo len này còn giữ ấm hơn cả áo bông."

Người khác chắc sẽ do dự, nhưng Lý thị lại tin tưởng, nếu thật sự là vật do tiên nhân tạo ra thì tuyệt đối sẽ không lừa gạt dân chúng bình thường.

Chỉ là Lý A Tú nhìn cục len cảm thấy bối rối, cái này... nàng không biết làm.

"Ngươi mua về trước đi, ta nghe nói số báo tiếp theo của báo Đào Viên bán nguyệt sẽ có chuyên mục đặc biệt về đan áo len."

Lý thị do dự trong chốc lát, nghĩ nhà mình vốn ở gần tiên cảnh, tiên nhân lại dễ nói chuyện, nếu nàng không biết làm thì có thể tới cửa thỉnh giáo, nên cắn răng mua năm sáu cuộn.

Đúng lúc Lý thị trở về tình cờ nhìn thấy Vương Tuyết Cầm đang vào thôn chữa bệnh cho một con lợn, nghe nói lợn con bỏ ăn, không biết là do bị bệnh hay do thời tiết quá nóng.

Ban đầu, Vương Tuyết Cầm rất lo lắng, sợ là dịch bệnh, dịch bệnh này sẽ lây lan, công sức của dân chúng sẽ trở nên vô ích.

Loading...