Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 131

Cập nhật lúc: 2025-02-18 11:13:05
Lượt xem: 8

May mắn là do giữa hè thời tiết quá nóng, đám lợn này bị nóng nên không muốn ăn gì.

Lúc đi ra đụng phải Lý thị, Vương Tuyết Cầm nhìn thấy nàng mua len thì lập tức nở nụ cười: "Vương nhị nương tử, mua về đan áo len sao? Không hiểu thì có thể hỏi ta, gần đây ta cũng đan." Tiên nhân đã nói như vậy, Lý A Tú cũng không từ chối, mang sợi len qua thỉnh giáo Vương Tuyết Cầm.

Tay của Lý A Tú rất khéo léo, lại khiêm tốn, Vương Tuyết Cầm dạy một lát đã học được hơn phân nửa, đan hơn một giờ thì đã thấy trên kim đan có một đoạn vải trắng, đưa tay sờ thử thì thấy rất ấm áp.

Lý A Tú vui mừng nói: "Ta sẽ đan cho Hổ Tử một bộ y phục, năm nay có thể vượt qua mùa đông rồi.

Hai ngày nay Lý A Tú thường đến tìm Vương Tuyết Cầm học đan len, Triệu Hi nhìn Lý thị từ một người mới biến thành cao thủ, lại nhìn chiếc khăn quàng cổ mình đã đan được một phần ba không có bất kỳ màu sắc gì, không khỏi thở dài.

"Nương tử Vương gia, ngươi đang thêu cái gì vậy?" Hoàng đại nương vừa mới đi làm về, đã thấy Lý thị ngồi trong sân nhà mình thêu hoa... cũng không giống thêu hoa, dù sao nàng cũng không nhìn ra được là cái gì.

Lý thị cũng không giấu diếm, nói ra chuyện đan áo len, còn cười nói: “Không phải cách mùa đông vẫn còn sớm sao? Mỗi ngày có thời gian rảnh ta đan một ít, cũng chưa cần gấp."

Hoàng đại nương sờ sờ, cảm thấy đúng là rất ấm áp, bà là một bà tám có tiếng, những gì bà biết đều có thể truyền đi khắp thành mới trong vòng chưa đầy ba ngày.

Quả nhiên, mấy ngày sau, có rất nhiều phụ nhân đến tiệm vải mua len, thậm chí còn đến hỏi Lý thị cách đan áo len, việc này lập tức trở nên phổ biến khắp thành mới.

Tờ Đào Nguyên bán nguyệt báo vừa mới xuất bản, những hài tử bán báo đã bắt đầu rao bán dọc phố.

"Bán báo đây, bán báo đây, phát minh mới nhất của tiên nhân, thần vật áo len giữ ấm trong mùa đông giá rét, mau học đan áo len."

"Bán báo, bán báo, báo bán nguyệt số mới nhất minh họa cách đan áo len, mùa đông không còn lạnh nữa."

"Tin lớn, thời gian thi chung đã chính thức được ấn định, thí sinh mau nhanh tay mua."

Đào Viên bán nguyệt báo mới nhất ra mắt, những phụ nhân mua len đã vội vã muốn mua một tờ, học cách đan áo len, không hiểu còn có thể trao đổi với nhau.

Tuy chưa mặc vào trên người nhưng khi sờ vào chất liệu kia, thực sự khác hẳn vải bố, rất ấm áp.

Hơn nữa, điều quan trọng nhất là họ có nhiều thời gian rảnh, nhiều phụ nhân đi làm về, có con đi học, đi học về phải thắp nến làm bài tập, các nàng không muốn lãng phí ánh nến nên lại ngôi một bên đan áo len.

Vì chưa vội dùng đến nên họ đan từ từ, có vài nam nhân cũng cảm thấy rảnh rỗi không có việc gì làm nên cũng theo học đan len, còn đan rất ra hình ra dạng.

Hiện nay sợi len trên thị trường đã bị những phụ nhân đọc báo quét sạch, còn có rất nhiều người không mua được.

"Không cần vội, xưởng còn đang gia công sản xuất sợi len, mọi người hãy chú ý tới cửa hàng vải nếu hàng mới về."

"Hơn nữa qua một hai tháng nữa, Hoàng công tử sẽ đi thu mua lông cừu, tất cả mọi người đều có thể mua được."

Quả thật, lần này Hoàng Hiên đi mua len đột xuất, rất nhiều bộ lạc đều không có chuẩn bị, lần sau mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể mua thêm rất nhiều.

Giữa hè, huyện Đào Viên nổi lên xu hướng đan áo len, họ không chỉ muốn đan áo len cho con mà còn cho chồng và cha mẹ chồng, buổi tối ai cũng bận rộn cải

Tuy nhiên, điều mà học sinh bình thường quan tâm nhất chính là thời gian tổ chức kỳ thi chung đã được xác định.

Tiên nhân lại rất thấu hiểu cho bọn họ, ấn định thời gian là ba ngày cuối hè, thi xong bọn họ còn có thể về nhà làm việc và thu hoạch vụ thu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/131.html.]

Mọi người đang đếm từng ngày, học sinh ở xa quận phải đến quận Đào Nguyên trước ba bốn ngày.

Bởi vì ở trên đã ghi rất rõ ràng, chỉ cần đến muộn thì dù vì lý do gì cũng sẽ không được phép tiến vào trường thi.

Sau khi thời gian thi chính thức được công bố, những thí sinh đăng ký dự thi càng khẩn trương ôn tập và chạy đua với thời gian, giành giật từng giây từng phút.

Mãi đến nửa tháng sau, khăn quàng cổ của Triệu Hi mới được làm xong, kỳ thi chung cũng sắp bắt đầu, hầu hết thí sinh trong quận đều đã đến huyện Đào Nguyên, khách điếm chật kín người, ông chủ kiếm tiền muốn điên rồi.

Ngay cả những dân chúng có đầu óc cũng tạo ra những "nhà dân" cho thí sinh.

Trong lúc nhất thời, trung tâm quận náo nhiệt hơn bao giờ hết, khắp nơi đều có thể thấy học giả cầm sách bàn luận sôi nổi.

Có một số học giả sắp tham gia kỳ thi đầu tiên trong đời, nghe nói tỉnh thần không ổn định, mắc bệnh tiêu chảy, việc làm ăn của các đại phu trong huyện trở nên rất phát đạt.

Khăn quàng cổ của Triệu Hi được đan xong trước ngày thi chung một ngày, khăn quàng cổ của nàng không có màu sắc gì, chỉ là một chiếc khăn len thuần màu trắng.

Thời cổ đại không có chất tẩy trắng nên len có màu hơi ngả vàng chứ không phải trắng tinh, nhưng khi sờ vào thì lại cảm thấy rất ấm áp.

Triệu Hi nhịn không được đem khăn quàng cổ kia so lên người mình, cảm thấy rất ấm áp, nghe được tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, nàng quay đầu nhìn lại.

Tiêu Thính Vân đi vào trước, bởi vì hắn ở bên ngoài luyện binh, lại vừa mới đi đường dài trở về cho nên cả người nóng bừng, trên trán còn có mồ hôi.

Triệu Hi thấy hắn đi vào, không khỏi nhìn phía sau hắn nhưng lại không có người, tò mò hỏi: "Nhị ca của ta đâu?"

Tiêu Thính Vân nhìn chiếc khăn len trắng trơn trong tay nàng, dạo này thấy nàng cứ rảnh rỗi là đan, hiệu suất quả thực thấp hơn phu nhân Vương Tuyết Cầm rất nhiều, đây là cho nàng... hai người anh trai, hay là cho phụ thân nàng?

Tiêu Thính Vân trả lời: "Dây xích xe đạp của huynh ấy hết dầu nên rất khó đi, huynh ấy đang tra dầu ở bên ngoài."

Thì ra là thế, Triệu Hi gật đầu.

Nàng nghĩ ta điều gì đó, trong mắt đột nhiên hiện lên nụ cười, đưa chiếc khăn quàng cổ trong tay ra: "Chiếc khăn quàng cổ này ta đan xong rồi, tặng cho ngươi mang vào mùa đông."

Tiêu Thính Vân ngơ ngác, vẻ mặt có chút kinh ngạc: "Cho... cho ta sao?"

Triệu Hi gật đầu: "Ừ, cho ngươi."

Trong nhà ai cũng có khăn quàng cổ, nàng lại có hơn bốn năm chiếc khăn, chỉ có hắn là không có nên nàng đan cho hắn.

Tiêu Thính Vân chăm chú nhìn nàng một lúc, giơ tay nhận lấy, học theo cách quàng khăn mà năm ngoái nàng thắt, sợi len chạm vào cổ, càng lúc càng nóng lên.

Lúc này, Triệu Húc đang từ bên ngoài đi vào, nhìn Tiêu Thính Vân mang khăn quàng cổ vào mùa hè với vẻ mặt khó hiểu: .".. Huynh đệ, ngươi không điên chứ?"

Triệu Hi trừng mắt liếc Triệu Húc một cái: "Nhị ca, huynh mới điên."

Triệu Húc bước lên phía trước, hắn nhìn chằm chằm chiếc khăn quàng cổ bằng lông cừu trên cổ Tiêu Thính Vân, không nhịn được vươn tay ra định sờ thử chất liệu, Tiêu Thính Vân quyết đoán hất tay hắn ra: "Tay của ngươi thật bẩn."

Bẩn? Hắn nhìn xuống tay của mình, quả nhiên rất bẩn, bởi vì không có nhớt chuyên dụng cho xích xe đạp nên lúc nãy, ở bên ngoài hắn mới tra dầu máy cho xe đạp.

Loading...