Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 136
Cập nhật lúc: 2025-02-18 11:17:06
Lượt xem: 10
Sợ là trong lòng Hà châu mục đã sớm hiểu được gì đó, nào dám mời bọn họ đi dự tiệc?
Lý Hiếu Tri lại nhìn về phía tên thuộc hạ báo tin kia, truy hỏi: "Người Trịnh gia đi chúc thọ Hà châu mục đã bao lâu rồi?"
Tên thuộc hạ kia vội chắp tay đáp lại: "Ước chừng hơn hai ngày rồi ạ, lúc trước chỉ nói người Trịnh gia về đất tổ viếng mộ, tất cả mọi người đều không để ý, thuộc hạ nhỏ ở trong tửu quán vô tình nghe được từ miệng con cháu Trịnh gia đang say rượu mà biết được."
Trần Hành nói: "Lúc thi chung, Trịnh Ngạn Vĩ bị phát hiện mang theo vật gian lận trước mặt mọi người, Trịnh gia mất hết mặt mũi, lân chúc thọ này sợ là không tốt."
Mọi người đều đồng ý gật đầu.
Huyện Đào Nguyên cách quận Ba Thủy một đoạn nữa, nếu lúc này người bên ngoài biết được, ra roi thúc ngựa chạy không chừng cũng khó có thể vượt qua chúc thọ Hà châu mục.
Chỉ là bọn họ không giống nhau...
Triệu Hi lộ ra một nụ cười thật sâu, ánh mắt nhìn về phía trợ thủ nói: "Đến quân doanh mời nhị ca và Tiêu công tử."
Triệu Húc đã sớm không chỉ thỏa mãn với một quận Đào Nguyên nho nhỏ, chiêu binh quá nhiều sợ sức lao động trong quận theo không kịp, hắn đã nhắm đến quận Ba Thủy nhiều ngày nay, còn cùng Quách Phàm và mấy vị quân sư thương lượng qua nhiều ngày, càng thuộc lòng bản đồ quận Ba Thủy.
Hôm nay Triệu Hi vừa mời đã biết nàng có mưu đồ gì, Triệu Húc cười lạnh nói: "Hắn thân là châu mục nhưng chưa từng mời ta, dụng ý trong đó không cần phải nói nữa"
Tiệc mừng thọ lần này rốt cuộc là vì chúc thọ hay là vì lý do nào khác? Điêu này không ai biết được.
Nhưng hắn biết một điều, hắn không bao giờ ngồi chờ chết.
Hiện giờ triều đình đang chiến đấu với ngoại giặc Hung Nô, nội chiến với nghịch quân, căn bản không rảnh bận tâm đến Thục địa xa xôi kia, có thể không cần lo lắng tới việc triều đình phái ra viện trợ tiêu diệt nghịch quân, rốt cuộc bọn họ cũng là quận thủ của triều Thiên Khải, lại chưa tự lập xưng vương, trong lòng lão già Hoàng đế còn có thể có điều cố kỵ.
Cái khác không nói, chỉ với chút binh lực của quận Ba Thủy hắn còn không để trong lòng, huống chi binh lực hắn tự mình bồi dưỡng ra chính hắn rõ ràng nhất.
Quân sư Quách Phàm phe phẩy quạt lông vũ, ánh mắt chớp động lóe lên khác thường: "Đây chính là cơ hội tuyệt vời, đại thọ của Hà châu mục lại không mời quận thủ, nghĩ đến hẳn là có điều kiêng ky, thám tử của chúng ta tới báo tin nói rằng hắn bận rộn chuẩn bị đại thọ, còn chưa thống lĩnh toàn bộ tướng sĩ quận Ba Thủy."
Quận Ba Thủy với quận Đào Nguyên cách nhau cũng chỉ có hai huyện thành.
Lúc này không nhân cơ hội làm khó dễ, chẳng lẽ đợi đến khi Hà châu mục thống lĩnh toàn bộ binh lực quận Ba Thủy, lấy danh nghĩa thảo phạt nghịch tặc tới tìm bọn họ hay sao?
Nếu quận Đào Nguyên thất bại, bọn họ khổ tâm rèn luyện cố gắng hơn một năm đều phó cho nước chảy đi, mọi thứ đều thành bọt nước, toàn bộ đều đi tong.
Đương nhiên Triệu Húc cho rằng chuyện này tuyệt đối không có khả năng.
Nhưng đến lúc đó dù là quận Đào Nguyên có thể đánh thắng quận Ba Thủy, cũng sợ là sẽ có thương vong không hề nhỏ.
Chiến tranh mà, làm gì lại không có người chết.
Nhưng có thể tận lực giảm thiểu số người thương vong, tuy nói đều đang bán mạng cho bọn họ, nhưng làm gì có cha mẹ nào nỡ nhìn con mình một tay nuôi lớn phải chịu khổ đau như thế.
Sau khi rời khỏi thư phòng, Triệu Húc và Tiêu Thính Vân đầu tiên là đi đến quân doanh một chuyến để kiểm tra, lại bổ nhiệm vài đội trưởng lĩnh quân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/136.html.]
Đám người Trương Thọ cực kỳ hưng phấn, lúc đầu đông, bọn họ tính toán đâu ra đấy cũng chỉ có ba bốn ngàn tướng sĩ, đều có thể đánh cho những nghịch quân kia đỏ mắt gào khóc, huống chỉ hiện tại có nhiều huynh đệ như vậy, lại còn có nhiều trang bị vũ khí hoàn mỹ. Mà kẻ địch ngay cả một chút phòng bị cũng không có?
Trước kia bọn họ cũng không có quá nhiều ngựa, binh lính tướng sĩ hầu như đều đi bộ.
Hiện tại còn có thêm ngàn con tuấn mã do Hoàng công tử tới man di mua về, cộng lại có thể tạo thành một đội ky binh hơn ba ngàn, đừng nói là còn có bộ binh và pháo binh.
Còn có xưởng pháo hoa hiện tại với sản lượng đã nhiều lên so với trước kia, nhân lực nhiều sản lượng có thể không nâng cao sao?
Chờ sau khi hai vị tướng quân kia rời đi, những tướng sĩ này liên nói:
"Xem như phải đi quận Ba Thủy rồi, hai quận chúng ta thật ra đều là người trong nhà, tam muội của ta gả đến một huyện ở quận Ba Thủy, hơn nửa năm qua đã khiến nhà ta đã thảm lắm rồi."
"Cũng không phải vậy sao, đệ đệ ta theo học một thợ mộc nổi tiếng ở quận Ba Thủy, về sau lấy nữ nhi của người đó rồi ở lại quận Ba Thủy an cư lạc nghiệp, bây giờ chỉ hối hận lúc trước không về nhà làm việc cho rồi!"
Các tướng sĩ liên tục nói những chuyện này.
Quận Đào Nguyên cùng quận Ba Thủy vốn đều là thuộc Thục địa, hai quận căn bản không có biên giới rõ ràng, bọn họ có không ít thân bằng hảo hữu là người của quận Ba Thủy, quận Đào Nguyên bọn họ phát triển thế này, thân thích làm sao có thể không biết?
Dù cho bọn họ ngậm miệng không nói, thân thích người ta cũng không phải kẻ ngốc, có mấy người thân ngày thường hay qua lại, nhìn ăn mặc cùng tinh thần và diện mạo bọn họ là có thể biết được khác biệt.
Người này có ăn no hay không, có thể ăn một miếng mặn hay không, vẻ mặt kia tuyệt đối khác biệt, liếc mắt một cái đã nhìn ra được.
Dân chúng làm gì cần biết là ai làm hoàng đế, ai làm quan? Bọn họ chỉ cần ăn no, sống tốt!
Không ít dân chúng quận Ba Thủy còn nghĩ quận thủ quận Đào Nguyên có thể thăng quan phát tài, tốt nhất có thể làm châu mục Thục địa của bọn họ thì càng tốt, nếu không thì để vị tiên nhân kia đánh vào, dù sao nghe nói tiên nhân không gây chuyện với dân chúng.
Nếu không phải vì chuyện lớn này, không ít tướng sĩ hận không thể truyền tin tức này đến quận Ba Thủy.
Dẫn dắt tướng sĩ cũng không phải là việc khó gì, chỉ dùng mấy giờ, ngoại trừ quân doanh ngay cả một chút tiếng gió cũng không có truyền ra.
Buổi tối Vương Tuyết Cầm ở trên bàn ăn mới biết được chuyện này, lúc này sắc mặt cũng có chút trắng bệch: "Lại phải đi đánh trận?"
Triệu Húc an ủi: "Mẹ, con cũng không muốn, nhưng Hà châu mục hiển nhiên có phòng bị, thay vì bị địch quản chế, không bằng đánh đòn phủ đầu."
Tiêu Thính Vân ở bên cạnh nói: "Phu nhân yên tâm, chuyến này đi không nguy hiểm bằng lân trước."
Binh lực, vũ khí trang bị trong tay đều tăng lên trên diện rộng, huống chỉ còn bất ngờ đánh Hà châu mục trở tay không kịp.
Lúc trước nhiều lắm là mỗi người một thanh thiết kiếm, hiện tại có không Ít tướng sĩ còn có cương đao.
Câu bách luyện thành thép này đã thể hiện rõ tính quý giá của thép như thế nào.
Triệu Húc lại cười nói: "Hơn nữa, con chỉ đi ăn thọ yến của người ta thôi."
Trong lòng Vương Tuyết Cầm biết, nhưng vẫn không nhịn được thở dài.
Đến những lúc thế này nàng nhịn không được muốn mắng tiểu quản gia thiểu năng Đại Bảo kia, nếu không phải do nó bọn họ việc gì phải đến cổ đại chịu khổ như thế này? Đến thời điểm như thế này Đại Bảo có vẻ rất an tĩnh, rất thích giả chết.