Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 141

Cập nhật lúc: 2025-02-18 11:31:24
Lượt xem: 15

Đội trưởng cao giọng hô to: "Toàn bộ bỏ vũ khí xuống, nếu không g.i.ế.c không kể tội."

Bất thình lình truyên đến vô số tiếng vũ khí rơi xuống đất, tướng sĩ Đào Nguyên tới khống chế được tất cả, đội trưởng dẫn đầu đi xuống ngựa, vượt qua mấy cái hố to đi tới trước cửa lớn của Hà phủ gõ cửa, sau đó đưa tín vật của mình.

Trương Thọ nhìn thấy tín vật xác định thân phận, trái tim đang treo lơ lửng rốt cuộc cũng rơi xuống, hoàn toàn ổn định.

Hơn một ngày sau, Tiêu Thính Vân cưỡi ngựa dẫn theo gần ba vạn tướng sĩ từ thành mới đến quận Ba Thủy để tiếp ứng.

Tất cả dân chúng sợ tới mức đều trốn vào trong phòng, ngay cả thu hoạch vụ mùa cũng không dám làm.

Triệu Húc lạnh giọng ra lệnh: "Không được làm hại dân chúng, không được làm nhục nữ nhân, không được cướp đoạt tài vật, nếu không xử lý theo quân quy."

Lần nữa chỉnh đốn lại các tướng sĩ hiện tại của quận Ba Thủy, những tướng sĩ này ngoài có chút lo lắng nhưng lại cảm thấy mong chờ, những tướng sĩ này cảm thấy làm lính dưới tay ai cũng như nhau, dù sao cũng đều là đại lão của triều Thiên Khải, chỉ cần bọn họ không làm lính dưới tay man di Hung Nô đi g.i.ế.c người nhà là được.

Lúc trước Hà châu mục đã hạ mệnh lệnh mở cửa thành, toàn bộ quận huyện không được chống cự, Tiêu Thính Vân dẫn quân đi thẳng qua, đã số huyện thành đều thành thật dựa theo mệnh lệnh của Hà châu mục mở cửa thành, ngoại trừ một số phần tử ngoan cố liều c.h.ế.t không theo ra thì quả thật so với lần trước dễ dàng hơn rất nhiều, tiến triển có chút thuận lợi.

Dân chúng ở gần quận Đào Nguyên còn tốt, mặc dù không dám tiếp cận những tướng sĩ kia nhưng cũng không quá sợ hãi.

Nhưng dân chúng ở cách xa một chút sợ hãi, trốn ở trong nhà dù thế nào cũng không dám đi ra.

Trong một gia đình nông dân.

"Cha, nếu chúng ta không đi thu hoạch vụ mùa, lương thực sẽ nát dưới đất cả, cả nhà đều phải c.h.ế.t đói!"

Ông lão tóc hoa râm cũng gấp gáp, thăm dò nói: "Nếu không hay là bây giờ chúng ta đi thu hoạch, dù sao c.h.ế.t đói là chết, bị những tướng sĩ kia đánh c.h.ế.t cũng là chất."

Dù sao đều là chết, không bằng trước tiên thu hoạch lương thực về, nói không chừng bọn họ may mắn sẽ không gặp phải đám tướng sĩ kia thì sao?

Nghĩ như vậy, lão nhân hạ quyết tâm để cho các nam đỉnh trong nhà cầm cuốc cùng dụng cụ, cẩn thận từng li từng tí đi ra khỏi nhà.

Lúc này vừa mới bước ra cửa, nhìn thấy một đội hán tử mặc quần áo giống nhau, vừa nhìn biết là tướng sĩ của quận Đào Nguyên.

Người một nhà sợ tới mức chân tay mềm nhũn, hận không thể quay đầu bỏ chạy, ngay cả nông cụ ở trong tay cũng bất chấp không lấy.

"Đại thúc, ngài chạy cái gì? Đừng chạy đừng chạy."

Có tướng sĩ ngăn mấy người này lại, mấy người sợ tới mức quỳ xuống đất dập đầu với bọn họ: "Đại lão gia tha mạng, đừng g.i.ế.c chúng ta, chúng ta đều chỉ là dân chúng bình thường."

Bọn họ dở khóc dở cười, hán tử dẫn đầu kia rất hiền lành đỡ lão đầu dậy: "Đại thúc, đây là đất của nhà ngài sao? Chúng tôi thấy nhà ngài vẫn chưa ra thu hoạch vụ mùa, sợ lương thực hỏng mất nên giúp ngài thu hoạch rồi."

Người một nhà đang ngồi trên mặt đất khóc lóc, quay đầu nhìn liên thấy bên cạnh đều là lương thực vừa mới thu hoạch xong, thật đúng là của nhà hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/141.html.]

Giúp... giúp bọn họ thu hoạch vụ mùa?

Các nam đỉnh lớn nhỏ trong nhà nhìn đến ngây người, chuyện này là sao? Đám con rùa này, à không, những tướng sĩ này còn giúp người... thu hoạch vụ mùa? Lão già ta sống hơn nửa đời người cũng là lần đầu gặp!

Ông cụ suy nghĩ một chút, vội bảo hán tử nhà mình thu thập rất nhiều lương thực, cẩn thận đưa đến trước mặt tướng sĩ dẫn đầu nói: "Đại lão gia, cái này, những cái này biếu cho mọi người."

Hán tử dẫn đầu cười ha ha: "Đại thúc, chúng ta có đủ ăn, hơn nữa Tiêu tướng quân của chúng ta nghiêm cấm cướp lương thực của dân chúng.

Nhà ngài ở đâu? Chúng ta chuyển lương thực về cho ngài, nếu không ta thấy trời sắp mưa rồi."

Cả nhà đều thấy rất mơ hồ, ngơ ngác nhìn đám tướng sĩ này không chỉ giúp bọn họ thu hoạch vụ mùa mà còn giúp bọn họ chuyển lương thực về đền nhà mình, ngay cả một hạt giống cũng không mang đi.

Sau đó đám tướng sĩ này lại đi đến hỗ trợ nhà tiếp theo.

Lão đầu nhìn bóng lưng những người này rời đi một hồi lâu, rốt cuộc còn dùng đôi bàn tay khô cứng của mình hung hăng vỗ vào đùi mình một cái, kêu lên: "Con ơi."

Mấy nhi tử vội vàng lên tiếng.

Ông lão sâu kín nói: "Đi nói cho thôn dân biết, đừng sợ những tướng sĩ này, bọn họ thật sự không phải người xấu cướp bóc g.i.ế.c người, mọi người cứ yên tâm."

Ông lão nhìn trời, đột nhiên cười nói: "Có lẽ ngày lành của chúng ta thật sự sắp tới rồi." Trước đây Triệu Húc ít nhất còn mở tiệc chiêu đãi thế gia quận Đào Nguyên, nhưng hiện tại hắn lại không có nhiều kiên nhẫn như vậy với thế gia quận Ba Thủy, phát công văn, dù sao hắn cũng có rất nhiều chiêu để thu thập những thế gia không nghe lời này.

Hiện giờ không thể so sánh với ngày xưa, thiên hạ đại loạn, Triệu Húc lại đang nắm giữ tư quân, những thế gia này cho dù có tai mắt ở trong triều cũng vô dụng, nếu nghe lời chính là "than định nhập mẫu", còn nếu không nghe lời chính là "đánh thổ hào chia ruộng đất", bên nào nặng bên nào nhẹ cứ để bọn họ tự mình suy nghĩ đi.

Có ví dụ của quận Đào Nguyên trước đó, thế gia quận Ba Thủy chỉ còn cách đành phải nhận lệnh, chỉ có thể tự an ủi bản thân rằng đang trong thời loạn, không thể yêu cầu quá cao được không phải sao?

Sửa đường, hắn muốn quận Ba Thủy cũng phải sửa đường! Hắn muốn địa bàn bốn phương nối , hắn muốn chiến xa đều có thể đi tới đi lui giữa hai huyện này!

Hôm nay trời vừa sáng, Tiêu Thính Vân đã ngồi trước bàn đá ở trong nội viện Mục phủ, hộ vệ đứng một bên dùng ánh mắt cực kỳ mơ hồ nhìn chằm chằm Tiêu tướng quân của bọn họ, cái này... cái này để làm gì vậy?

Trên tay Tiêu Thính Vân đang cầm một thứ được làm bằng gỗ không ngừng lắc, vẻ mặt chuyên chú.

Sạc dự phòng vốn không còn nhiều điện, sau khi Tiêu Thính Vân chia với Triệu Húc thì càng khó tiết kiệm điện, mà lúc này điện thoại di động Triệu Hi tặng hắn lại bị hết pin.

Chỉ có thể dùng đến chiếc máy phát điện lắc tay mini này, từ lần trước ở trong chiến dịch quận Đào Nguyên, Hi Hi đã đi tạo ra thứ này, sau đó Triệu Húc đặt nó ở sau cốp xe mang đến.

Biết nguyên lý lại có sách đồ họa và video là có thể tạo ra, Tiêu Thính Vân nghe nói tơ vàng dùng để dẫn điện này là do một thương nhân nào đó trong quận cống hiến lên.

Tiêu Thính Vân nhanh chóng lắc máy phát điện, nhìn thấy ở góc trên bên trái con số biểu thị cho lượng điện đang tăng lên một cách chậm rãi, liên nghe được tiếng bước chân từ xa truyền đến.

Triệu Húc nhìn thấy Tiêu Thính Vân đang lắc máy phát mini để sạc điện thoại, nhìn đến vui vẻ, bỗng nhiên hắn kịp thời phản ứng, nhìn chằm chằm Tiêu Thính Vân bằng ánh mắt nghi hoặc như đề phòng trộm cướp hỏi: "Tại sao điện thoại di động của ngươi lại hết điện nhanh như vậy? Có phải ngươi lén lút dùng điện thoại gọi video với muội muội sau lưng ta?"

Loading...