Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 148
Cập nhật lúc: 2025-02-18 13:01:24
Lượt xem: 18
Lây bệnh từ người bệnh thì nguy hiểm, nhưng hiệu trưởng nói dùng virus từ bò bệnh an toàn hơn nhiều, nếu sức khỏe tốt thì hoàn toàn không có triệu chứng gì, sức khỏe không tốt cũng chỉ sốt nhẹ, nghỉ ngơi vài ngày là được.
Y sinh đi tiêm chủng cực kỳ nhiệt tình, Triệu Hi còn nghe nói trong trường còn xuất hiện một nhân tài, sau khi tiêm chủng xong, để nghiệm chứng khả năng phòng bệnh, hắn đi ra ngoài ở chung với bệnh nhân đậu mùa mấy ngày, sau khi làm vệ sinh với đốt sạch quần áo đã mặc, hắn lại vui vẻ trở về, bình yên vô sự, mỗi ngày đều khoe khoang khắp trường y.
Toàn bộ quan viên trong Thục địa dẫn đầu tiêm chủng để làm gương, dân chúng gọi đây là sự kiện xưa nay chưa từng có.
Ai mà không biết quan lão gia đặc biệt sợ chết, không phải trước giờ toàn là để đám tiện dân bọn họ thử trước cho quan lão gia sao? Sau khi đảm bảo không có vấn đề gì, các quan lão gia mới làm theo.
Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy quan lại đi trước làm gương, sau đó mới cho bọn họ làm theo, rõ ràng là để làm dân chúng bọn an tâm, cũng chỉ tiên nhân mới có lòng tốt để làm như vậy.
Không ít dân chúng chưa từng gặp qua gia đình tiên nhân cũng nhớ ơn bọn họ, nghe nói có không ít người còn lập bài vị Trường Sinh cho nhà bọn họ, ngày ngày cung phụng.
Nhờ có quan lại làm gương, dân chúng bớt sợ hãi đi nhiều, các đại lão gia còn không sợ bọn họ còn sợ cái gì? Cho nên mọi người đều nhiệt tình đi tiêm đậu mùa.
Hiện tại Đào Nguyên bán nguyệt báo đã đổi thành tuần báo, bởi vì hiện tại quy mô phát hành đã bao trùm cả quận Ba Thủy, tờ báo chính thức đổi tên thành Tuần Báo Thục địa, đồng thời còn xuất bản một số tờ báo khác, ngành báo chí phát triển hẳn lên.
Tuần báo Thục địa số mới nhất có ghi rõ chỉ tiết ưu điểm của việc dùng mụn bò và giải đáp các vấn đề mà người dân quan tâm.
Mà thú vị nhất trên tuần báo chính là —
Bỏ phiếu cho hai phe tào phớ mặn-ngọt. Ngươi cho rằng loại tào phớ nào mới là ngon nhất? Nhanh đi bỏ phiếu đi thôi!
Đây là do có một thương nhân nhàn rỗi bỏ tiền ra mua trang quảng cáo làm ra, nghe nói nhi tử nhi nữ nhà hắn từng cãi nhau một trận ầm ï vì chuyện loại tào phớ nào là ngon nhất, hắn dứt khoát đăng báo cùng nhau chơi.
Điều này khiến cho dân chúng ở xa cũng bắt đầu học làm đậu hủ và tào phớ, mấy ngày nay Triệu Hi thấy trên đường phố có rất nhiều dân chúng bán sản phẩm đậu hủ, còn có thức ăn làm bằng đậu hủ nữa.
Ngoài cửa hội quán Chiêu Hiền ở huyện Đào Nguyên có một quán tào phớ nhỏ, Triệu Hi cảm thấy tào phớ nhà bà cụ kia làm là ngon nhất, thường xuyên xuống ăn một bát, quả thực trở thành biển quảng cáo sống cho quán đó.
Triệu Hi không khỏi hỏi Tiêu Thính Vân : "Ngươi thích ăn tào phớ mặn hay tào phớ ngọt?
Tiêu Thính Vân mặt không đổi sắc: "Đầu được, ta không kén ăn."
Đây là một vấn đề gần đây ai cũng thích hỏi, hắn đã nghĩ sẵn đáp án, hẳn là không sai được.
Triệu Hi nghe vậy có vẻ thất vọng: "Vậy à, ta thích tào phớ cay." Đã hỏi mấy người, không ai đồng ý với nàng.
Tiêu Thính Vân: "..." Sai mất rồi.
Thời tiết lạnh dần, trước sinh nhật 18 tuổi của Triệu Hi, thương đội của hai cha con Hoàng gia đi Nam Man Khương cuối cùng đã trở lại, muộn hơn dự tính rất nhiều, Triệu Hi còn lo lắng bọn họ gặp chuyện gì.
Hoàng Hiên còn gửi thư an ủi nàng: "Hi Hi tiên nhân yên tâm, chúng ta đều mạnh khỏe."
Hiện tại quận Ba Thủy cũng là phạm vi thế lực của bọn họ, đương nhiên không thể thiên vị, bông vải từ vài khu vực của huyện Đào Dương đều được đưa vào xưởng bông, bọn họ cũng mở thêm xưởng bông, xưởng lông cừu và xưởng len ngay tại quận Ba Thủy.
Người dân huyện Đào Dương không thể tưởng tượng được bông vải lại đáng giá như vậy! Bọn họ không cần trồng trọt cũng có tiền thoải mái đi chợ mua lương thực, bọn họ rất tin tưởng tiên nhân, có tiên nhân, cửa hàng lương thực cũng không dám tăng giá, hơn nữa hiện tại lương thực tràn lan, giá cả thấp hơn nhiều so với trước kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/148.html.]
Đúng vậy, hiện tại trong quận có rất nhiều lương thực, kho lúa nhà nào cũng đầy, sau mỗi mùa thu hoạch luôn có vài ba lão nhân ngồi ở bờ ruộng vẻ mặt lo lắng, tiến lên hỏi mới nghe được lão nhân kia nói, trong nhà có quá nhiều lương thực, sợ ăn không hết sẽ hỏng.
Nói vậy mà cũng nói được?
Cho dù quận Ba Thủy không có đủ lương thực, một mình quận Đào Nguyên năm nay cũng đã sản xuất đủ lương thực cho dân chúng Thục địa ăn thoải mái suốt một hai năm!
Sắp bắt đầu mùa đông, không ít phụ nữ quận Ba Thủy còn mua lại mấy số báo cũ, học cách đan áo len, chỉ còn chờ một lượng lớn sợi len được đem ra bán, tranh thủ đan cho con cái trong nhà một bộ quần áo chống lạnh trước khi mùa đông tới.
Cuối cùng thương đội Hoàng gia cũng đã trở lại, lần này bọn họ mang về lượng lông cừu nhiều gấp ba lần lần trước, không phải, còn nhiều hơn gấp ba, nhiều đến mức đáng sợ.
Lúc Triệu Hi nghênh đón bọn họ ở giao lộ, chính nàng cũng phải hoảng sợ.
Không chỉ có lông cừu, còn có vô số chiến mã, toàn bộ đều chở lông cừu.
Bọn họ rốt cuộc là cướp đoạt bao nhiêu bộ lạc Nam Man?
Đám thương nhân Hoàng Hiên cũng hoảng sợ, thương hộ như bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có quan viên Thục địa tới nghênh đón mình.
Hoàng Hiên cười có chút xấu xa/Hi Hi tiên nhân yên tâm, tổng cộng cũng không đắt."
Thấy Triệu Hi và đám quan lại không hiểu, Hoàng Hiên mỉm cười nói: "Ta có bán cho bọn họ chút thủy tinh, muối và trà."
Triệu Hi: "..."
Cũng giống như các quốc gia cổ trên thế giới đều thích vàng, thẩm mỹ của mọi người hiện tại đều giống nhau, đều rất thích thủy tinh, hơn nữa thủy tinh này còn được chế tác tỉnh tế như vậy.
Thương nhân muốn dùng thủy tinh đổi lấy lông cừu của bộ lạc? Có lời! Quả thật là lời to! Mau chốt là bọn họ còn tranh nhau bán, sợ bị người giành trước.
Còn có muối nửa, thật sự là chưa hưởng qua còn được, nếu đã dùng qua muối tinh của người Hán sẽ chịu không nổi thứ muối thô có vị đắng kia nữa, thấy Hoàng Hiên mang muối đến, bọn họ không hề do dự mua. Trà thì càng không cần phải nói, đây là sản phẩm thiết yếu.
Cho nên đám người Hoàng Hiên mới trở về muộn như vậy.
Triệu Hi nghĩ, hiện đại cũng có không ít người giàu si mê hàng xa xỉ, có lẽ cũng là đạo lý tương tự.
Có mớ lông cừu này, nếu toàn bộ dân chúng Thục địa cùng nhau cố gắng, có lẽ mỗi người đều sẽ kịp có quần áo chống lạnh.
...
Hắn tên là Vu Phàm, Phàm trong từ thuyền buồm, từ nhỏ sống ở quận Ba Thủy, Thục địa, bởi vì quanh năm kiếm ăn trên sông nước, cha mẹ hắn liên đặt tên cho hắn là Phàm, đã làm việc ở xưởng đóng thuyền ba mươi năm, cũng có thể tính là một tiểu đầu lĩnh.
Mấy ngày trước, Thục địa thay đổi lãnh đạo, tiệc mừng thọ 50 tuổi của Hà châu mục thiếu chút nữa trở thành tang lễ, tiên nhân Triệu gia hoàn toàn chiếm cứ quận Ba Thủy.
Lúc đầu dân chúng đều hoảng loạn, ngay cả nhà bọn họ cũng vậy.
Thế nhưng những chính sách mới bọn họ đưa ra, cái nào không phải là chuyện tốt? Chỉ riêng việc hủy bỏ thuế đầu người đã khiến dân chúng không ngừng dập đầu cảm tạ.