Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 156
Cập nhật lúc: 2025-02-18 14:27:34
Lượt xem: 14
Lý Hiếu Tri đồng ý, Triệu Hi lại nói: "Về phần man di phía nam, ta vốn cũng đã định làm như vậy."
Phía nam Thục địa là Vân Châu, Vân Châu tuy là đất của triều Thiên Khải, nhưng nơi đó ít người ở, có không ít bộ tộc lớn mạnh, Châu Mục Vân Châu cũng không quản được bọn họ.
Tống Nhất Thanh rất thông thạo địa lý, gật đầu nói: "Vân Châu là nơi tốt, nghe Hoàng Hiên công tử nói bên kia có rất nhiều trà, dược vật, khoáng sản vân vân, lại có nhiều sông lớn để vận chuyển đường sông.
Nếu có thể khống chế Vân Châu, dù là cứ ở yên đó cũng có thể an toan trăm năm."
Đến lúc đó bọn họ đóng cửa tuyên bố độc lập, cho dù triều đình phục hồi tinh thân cũng không làm gì được bọn họ.
Triệu Hi lại cười nói: "Vân Châu còn cách Giao Châu rất gần."
Mọi người mê mang, Giao Châu là cái gì?
Triệu Hi nhìn mảnh màu xanh lam trên bản đồ, tặc lưỡi nói:
"Ở Giao Châu có thể buôn bán đường biển, biển có càng nhiều cá, hơn nữa ta đọc sách của ông nội, thấy nói ở phía nam Giao Châu có một loại lúa có thể một năm chín ba vụ, chịu hạn tốt, hơn nữa thời gian sinh trưởng cũng ngắn."
Một năm ba vụ lúa, thần sắc mọi người đều biến đổi.
Lúa tạp giao mà các tiên nhân mang đến đúng là có sản lượng khá cao, nhưng dở ở chỗ không thể giữ lại làm giống, nếu không sản lượng sẽ giảm xuống.
Cho nên Thục địa tuy rằng cũng có trồng, nhưng người dân cũng không thích lúa nước như thích khoai lang khoai tây có sản lượng cao.
Triệu Hi vừa nói ra chuyện này, hiển nhiên càng khiến đám người Lý Hiếu Tri cuồng nhiệt hứng thú hơn.
Trước tiên là khống chế Vân Châu, để tránh hậu phương đại loạn.
"Nếu muốn chiếm Trung Nguyên, trước hết phải đảm bảo hậu phương ổn định, đừng để đến lúc đó đám bộ tộc Vân Châu lại tranh thủ đi đánh cướp."
Triệu Hi đã có quyết định, cho mọi người giải tán trở về làm việc, nàng đi chọn người cho cục tình báo.
Triệu Hi tắt đèn trong phòng làm việc, cùng bọn họ đi ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy Vương Tuyết Cầm đang đem thức ăn bỏ vào hộp giữ ấm.
Triệu Hi có chút buồn bực hỏi: "Đại ca lại không về nhà ăn cơm à?"
Vương Tuyết Cầm lắc đầu, nói: "Ban đầu hắn nói sẽ trở về ăn, sau lại nói là có bệnh nhân được đưa từ trên quan đạo xuống, hắn phải phẫu thuật gấp."
Triệu Hi cả kinh: "Từ trên quan đạo xuống? Ai vậy?"
Vương Tuyết Cầm không biết, Triệu Hi dứt khoát cầm lấy hộp giữ ấm cùng với áo khoác, nói: "Mẹ, để ta đi đưa cơm cho đại ca."
Tiêu Thính Vân và Triệu Húc đều còn ở quân doanh, Triệu Hi dứt khoát đi nhờ xe bò của Trần tú tài đến trường y trong thành mới.
Vừa xuống xe đã bị gió đêm thổi đến đau cả mặt, nàng dùng áo khoác che nửa mặt, bước nhanh vào bên trong, thì thấy một đám người đứng ở ngoài cửa phòng, thần sắc lo lắng.
"Hi Hi tiên nhân, sao ngài lại tới đây?" người dẫn đầu hỏi.
Triệu Hi nhìn thấy hắn, kinh ngạc nói: "Lưu lão gia, ngài đã đi bán về rồi?"
Hiện giờ ở Thục địa cũng không phải chỉ có gia đình Hoàng Hiên là làm việc cho quan phủ, còn có không ít thương nhân cũng hợp tác với bọn họ, vị Lưu lão gia này là một trong số đó, quan trọng ngang với Hoàng Thương.
Lưu lão gia lo lắng nói: "Trên đường trở về, chúng ta bị một đám man di đánh cướp, nếu không có đội hộ vệ có lẽ chúng ta đều đã chết.
Con ta bảo vệ hàng hóa, bị c.h.é.m bị thương, hiện tại không biết còn cứu được hay không." Thương nhân bọn họ sợ nhất là cướp đường, mà loại chuyện này còn thường xuyên xảy ra, may mắn hiện tại có đội hộ vệ, nếu không bọn họ còn tổn thất nhiều hơn.
Hơn nữa nếu không nhờ có đường xi măng, sợ là bọn họ cũng không thể chạy tới thành mới huyện Đào Nguyên nhanh như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/156.html.]
Sắc mặt Triệu Hi trầm xuống, man di.
Mùa khác còn tốt, cứ đến mùa đông bọn họ lại ra gây sự.
Đúng lúc này, có mấy y sinh đi ra, nói: "Bệnh nhân mất m.á.u quá nhiều."
Lưu lão gia nghe nói như thế, suýt nữa ngất đi, bệnh nhân mất m.á.u quá nhiều, vậy chắc chắn sẽ chết.
Triệu Hi mơ hồ nghe thấy giọng nói của mấy y sinh có một tia hưng phấn khó có thể che giấu, Hiện tại chúng ta cần nhanh chóng tiến hành truyền m.á.u cho bệnh nhân."
Đám y sinh này có thể không hưng phấn sao?
Bọn họ theo học y từ hiệu trưởng Triệu Ngôn, đã học được rất nhiều điều trước kia chưa từng biết, nếu bệnh nhân mất máu, vậy chỉ cần bổ sung m.á.u là được.
Đã từng có rất nhiều đại phu nghĩ như vậy, chỉ là mấy năm trước nghe nói có một đại phu dùng m.á.u chó truyền m.á.u cho một vị vương công đại thần, làm bệnh nhân tử vong, từ đó toàn bộ triều Thiên Khải cấm loại hành động kỳ quái này, còn c.h.é.m đầu tên đại phu kia.
Nhưng mà Triệu Ngôn tiên nhân lại nói là có thể truyền máu, một lần nữa mở ra thế giới quan của bọn họ.
Nếu có thể truyền máu, tại sao cái kia vương công đại thần lại chết?
Nghe nói là phải truyền m.á.u người.
Thế nhưng gần đây Thục địa thật sự hòa bình, đến chiến tranh còn không có vậy làm sao truyền máu? Muốn tìm người để làm thí nghiệm cũng không được.
Vị công tử Lưu gia này quả thực chính là vật thí nghiệm có sẵn!
Lưu lão gia nghe nói biện pháp này là do Triệu Ngôn tiên nhân đưa ra, vén tay áo, vội vàng nói: "Dùng m.á.u của ta đi."
Triệu Hi nói: "Họ hàng gần không thể truyền máu, hơn nữa còn phải xét nghiệm nhóm máu, đổi thành m.á.u của người khác đi."
Đám sinh viên kia càng tò mò, bọn họ cũng muốn nhìn xem sau khi truyền m.á.u người nọ có c.h.ế.t hay không, một người trong đó có cùng nhóm m.á.u với Lưu công tử, thập phần quyết đoán đồng ý hiến máu.
Triệu Ngôn tiên nhân chia nhóm m.á.u thành bốn loại, A, B, AB và O.
Cả hai người này đều có nhóm máu
Ánh mắt vị y sinh tỏa sáng nhìn Lưu lão gia: "Lưu lão gia, xin hỏi ta có thể truyền m.á.u cho con ngài không?"
Lưu lão gia: "... Được."
Lần đầu tiên thấy có người tích cực đổ m.á.u như vậy.
Học sinh kia được cho phép còn hoan hô một tiếng.
Triệu Ngôn thấy Triệu Hi tới, bảo Triệu Hi đặt hộp cơm sang một bên, hắn rút m.á.u cho học sinh dũng cảm kia trước, để truyền cho nhi tử Lưu gia.
Triệu Hi nhìn mớ dụng cụ chữa bệnh, đa số là Thục địa bắt chước theo công cụ hiện đại làm ra, trong đó có không ít công cụ bằng thủy tỉnh, kim tiêm to đùng, ở hiện đại chắc chỉ được dùng cho động vật, thế nhưng công nghệ ở triều Thiên Khải cũng chỉ được như vậy, dù sao cũng dùng được là đủ, thế nhưng ống da để truyền m.á.u thì khó tìm chất liệu chế tạo hơn nhiều.
Triệu Hi nhìn trong chốc lát, bỗng nhiên nhớ tới phía nam Vân Châu có nhiều cao su, không biết có thể dùng để chế tạo những thứ này hay không?
Nàng dặn dò Triệu Ngôn nhớ ăn cơm, vén áo khoác đi ra ngoài, bị gió lạnh bên ngoài thổi đến rùng mình một cái.
Vừa rồi Trần tú tài còn nói sẽ để gã sai vặt lái xe bò đưa nàng trở về, lúc này đã không thấy xe bò đâu nữa.
Trần tú tài không phải là người nói chuyện không giữ lời.
Trước cửa có một chiếc xe màu xanh đen đang đậu, một người dựa vào mui xe nhìn lên ánh trăng, nghe thấy tiếng bước chân của nàng quay đầu lại nhìn nàng.
Triệu Hi có chút kinh ngạc: "Thính Vân, sao ngươi lại tới đây?"