Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 157
Cập nhật lúc: 2025-02-18 07:28:18
Lượt xem: 12
Hắn lấy ra một cái khăn quàng cổ đưa cho nàng, nói: "Ngươi quên mang theo khăn quàng cổ, ta mang tới cho ngươi."
Hiển nhiên là hắn về tới nhà mới biết nàng đi bệnh viện, Triệu Hi có chút buồn bực vi sao nhị ca nàng không cùng đến, nhị ca suốt ngày đề phòng hắn giống như phòng trộm vậy.
Triệu Hi cười, cầm lấy khăn quàng lên cổ, lấy tay xoa khuôn mặt đã lạnh cóng, vội vàng chui vào ghế phụ.
Mùa hè nàng thích ngồi xe đạp, đến mùa đông chỉ muốn ngồi xe hơi kín gió.
Tiêu Thính Vân đã sớm học lái xe, trừ không có bằng lái ra, hắn thuần thục cứ như tài xế lâu năm, nổ máy lái xe về nhà, còn mở điều hòa trong xe.
"Ta nghe nói đám man di Vân Châu lại cướp bóc hàng hóa của thương nhân?" Tiêu Thính Vân lái xe hỏi.
Thấy Triệu Hi gật đầu, hắn đột nhiên lại hỏi: "Khi nào đánh về phía nam?"
Triệu Hi bất đắc dĩ hỏi: "Làm sao ngươi biết?"
Tiêu Thính Vân khẽ mỉm cười, giọng chắc chắn: "Nếu muốn chiếm được Trung Nguyên, vậy không thể còn lo chuyện hậu phương, cho dù chỉ là dọa đám man di Vân Châu một trận cũng đủ."
Hắn rất có tài năng quân sự, dễ dàng nghĩ đến điểm này.
Triệu Hi gật đầu nói: "Quân doanh các ngươi cũng đã thảo luận chuyện này rồi đi? Lại muốn đi vào mùa đông sao?" Triệu Hi có chút khó chịu, cái tết đầu tiên bọn họ đã không được ở bên nhau, năm nay lại còn có chuyện này?
Tiêu Thính Vân gật đầu: "Ừ, nhưng chắc lần này không cần chúng ta tự mình đi, có thể phái tướng lĩnh khác."
Quân doanh đã bồi dưỡng ra nhiều tướng sĩ như vậy, trong đó có không ít người có tài cầm quân, bọn họ không cần lần nào cũng tự đi.
Hơn nữa Vân Châu trước giờ đều không phải là nơi binh gia phải tranh giành, nơi đó có quá nhiều núi, không dễ đánh.
Mặc dù Triệu Húc không nghĩ như vậy, nhưng người triều Thiên Khải đều cho rằng người nơi này chỉ là đám man di, cũng không đuổi tận g.i.ế.c tuyệt người của bộ tộc Vân Châu, chỉ cần đe dọa áp chế là được.
Tiêu Thính Vân nói xong, xe đã đi vào gara ngầm.
Hắn tắt máy tháo dây an toàn, Triệu Hi cũng mở cửa xuống xe.
Trong gara chỉ có hai người bọn họ, trên đỉnh đầu là bóng đèn dây tóc mờ mờ sáng.
"Hi Hi." Giọng Tiêu Thính Vân có vang vọng trong gara ngầm.
Triệu Hi có chút kinh ngạc quay đầu lại: "Sao vậy?" Nàng cảm thấy hắn hơi là lạ.
Tiêu Thính Vân đặt hai tay sau lưng, có chút do dự, thấy thang máy sắp đến, cửa thang mở ra, Triệu Hi thấy hắn không nói lời nào đang chuẩn bị đi vào.
Tiêu Thính Vân: "Nghe bá phụ bá mẫu nói Triệu gia chỉ nhận người ở rể?"
Triệu Hi ngẩn ra.
Tiêu Thính Vân dừng một chút, nói: "Chọn ta có được không?"
Triệu Hi kinh hãi, trong tức khắc đầu óc trống rỗng, gò má trắng nõn dần dần đỏ lên, hai tai không ngừng nóng lên, trong lòng hoảng loạn vô cùng.
Tiêu Thính Vân đứng ở bên cạnh, cực kỳ kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của nàng.
Triệu Hi hơi luống cuống tay chân đi vào trong thang máy: "Ta, ta lên trước, nếu không thì ngươi... ngươi đi thang bộ đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/157.html.]
Triệu Hi ấn nút đóng cửa thang máy lại, cửa thang máy lập tức khép lại.
Tiêu Thính Vân: "..." Được rồi.
Tiêu Thính Vân nhìn thang máy từ tầng hầm lên đến lầu một, hắn xoay người đi đến chỗ thang bộ đi lên, hai người một trước một sau đi lên lầu, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì cả.
Triệu Húc cũng không nhìn ra hai người có gì mờ ám cả, đang cầm một tấm bản đồ ngồi trên sô pha quan sát, thỉnh thoảng còn sờ sờ cằm lẩm bẩm: "Lần này đến Vân Châu có thể mượn danh tiêu diệt thổ phỉ để đến."
Thương đội Thục địa của bọn họ bị man di Vân Châu cướp bóc, thân là tổ chức của Thục địa dùng mục đích là tiêu diệt thổ phỉ hẳn không có lỗ hổng, đây vốn là chức trách của những quan địa phương như bọn họ.
Từ khi triều Thiên Khải được xây dựng trong 500 năm qua, mặc dù Vân Châu vẫn là lãnh thổ của triều đình Thiên Khải, nhưng dù sao cũng quá mức xa xôi, trong đó có không ít thế lực của các bộ tộc.
Triệu Húc nghĩ xong thì thoáng nhìn thấy bọn họ quay lại, vừa rồi hắn có nghe thấy bên ngoài có tiếng xe hơi chạy vào, hắn ngước mắt lên nhìn Triệu Hi và Tiêu Thính Vân, ánh mắt nghi ngờ nói: "Hai người làm sao vậy?"
Nếu như là bình thường chắc chắn Hi Hi đã tham dự vào cùng thảo luận, hôm nay tại sao lại trở nên giống tiểu tử kia ngậm miệng như trái hồ lô thế? Bị truyền nhiễm sao?
Triệu Hi đáp: "Không có gì."
Triệu Húc cũng không để trong lòng, cầm bản đồ có chút lo lắng nói: "Lần này đi đến Vân Châu cũng không phải là chúng ta mang binh lính đi, là lần đầu tiên giao cho các huynh đệ dưới trướng, trong lòng ta vẫn có chút lo lắng."
Hùng tâm tráng trí của Triệu Húc không chỉ là một khu vực nhỏ, nếu đã phản thì phải phản toàn bộ, đến lúc đó còn phải đuổi những Hung Nô kia ra ngoài, từng địa phương hắn đều làm kế hoạch quy hoạch hàng năm.
Lấy được Vân Châu bổ sung được sức lao động, còn bên kia sản vật phong phú, sản lượng gạo cao còn có thể trông một năm ba vụ.
Triệu Hi an ủi: "Nhị ca đừng quá lo lắng, chúng ta có bản đồ địa thế chỉ tiết, trong tay còn có tỉnh binh lương tướng và vũ khí, ta nghe nói Vân Châu độc khí nhiều, Viện Y học của đại ca bên kia hẳn là nên chuẩn bị tốt thuốc thang."
Tiêu Thính Vân ở bên cạnh an tĩnh nãy giờ bỗng mở miệng: "Nếu không yên tâm, vậy để ta dẫn binh đi."
Triệu Húc khó hiểu hỏi: "Sao ngươi lại muốn đi? Không phải chúng ta đã nói lần này để cho đám Trương Thọ, Vương Báo đi sao? Ta đã ra lệnh cho những tướng lĩnh này rồi mà?"
Triệu Hi nghĩ vừa nãy Tiêu Thính Vân còn nói không đi, sao bây giờ lại thay đổi, chẳng lẽ là do vừa rồi ở chỗ hầm để xe...
Da mặt của người cổ đại tất nhiên mỏng hơn so với da mặt của người hiện đại bọn họ, chẳng lẽ hắn vừa mới nói như vậy xong đã thấy không còn mặt mũi nào gặp nàng nữa? nàng cũng chỉ là vì không biết nên trả lời thế nào mà thôi.
Tâm tư thật vất vả mới trấn tĩnh lại thoáng một cái bắt đầu loạn nhịp, Triệu Hi cẩn thận từng li từng tí hướng gần về phía người nọ, mơ hồ có thể ngửi được mùi thơm bồ kết nhàn nhạt ở trên người hắn, bàn tay nhỏ bé đang để phía sau nhẹ nhàng kéo kéo tay áo Tiêu Thính Vân.
Tiêu Thính Vân rũ mắt xuống nhìn về phía nàng, Triệu Hi đang dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn.
Đừng đi.
Khóe môi Tiêu Thính Vân cong cong, lại nói với Triệu Húc: "Không có, ta đùa thôi."
Triệu Húc: Hả??
Ngươi cảm thấy trò đùa này buồn cười sao??
Dưới trướng bồi dưỡng nhiều tướng lĩnh như vậy, thân là tướng lĩnh không chỉ nghe theo lệnh của chỉ huy là được, bọn họ còn cần phải có phán đoán của bản thân.
Đám người Trương Thọ vẫn luôn đi theo bọn họ, kinh nghiệm chỉnh chiến phong phú, xác thực nên đi một mình rèn luyện một chút.
Cũng may lần này là đi trấn áp uy h.i.ế.p để "tiêu diệt thổ phỈ, không phải là công chiếm.
Triệu Húc tiến hành tuần tra lần cuối cùng đối với những tướng sĩ chuẩn bị xuất phát, cả đám tỉnh thần đều phấn chấn, trong mắt tỏa sáng lấp lánh.
Nếu muốn có được thành tích trong quân doanh thì phải lấy quân công ra nói chuyện, bất kể là tướng lĩnh hay là binh lính nhỏ, chỉ cần có thể làm ra quân công đều có thể thăng cấp, càng lên cấp cao thì cuộc sống sẽ càng tốt, ai cũng ngóng trông được đi tiêu diệt thổ phỉ để lập công.