Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 159

Cập nhật lúc: 2025-02-18 14:29:03
Lượt xem: 18

Mấy ngày nay sư phụ đặc biệt chuyên môn huấn luyện cho hắn cũng có hơi mập mờ đề cập đến chuyện về sở tình báo, trong lòng hắn vẫn ngứa ngáy không thôi, đuổi theo sư phụ huấn luyện mình hỏi thăm, nhưng sự phụ lại giữ kín như bưng không chịu nhiều lời, hắn còn tưởng rằng mình thật sự phải rời khỏi viện phúc lợi kiếm sống chứ.

Triệu Hi thấy hắn kinh ngạc, lại nói: "Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ giữ lời, nếu ngươi không muốn lát nữa mang chút ngân lượng về coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra."

Hạ Tam Nhi trầm mặc một lát, nhìn Triệu Hi trịnh trọng gật đầu: "Ta nguyện ý thay tiên nhân làm việc."

Hạ Tam Nhi cực kỳ thông minh, hắn đột nhiên hiểu được vì sao các tiên nhân xây dựng viện phúc lợi, đặc biệt là có một số cô nhi như hắn được mang đi bồi dưỡng đặc biệt.

Các tiên nhân bồi dưỡng hắn, hơn một năm qua bọn họ muốn ăn cơm có cơm, ăn chán còn có thể ăn mì ăn , còn có sách đọc, còn mời sư phụ tới dạy cưỡi ngựa b.ắ.n tên, những thứ này đều phải hao tổn số tiền rất lớn.

Giờ cũng là lúc đến phiên hắn trả lại ân tình cho tiên nhân.

Dù sao mệnh của hắn cũng không đáng giá, lại không có người thân nhớ mong, thích hợp làm loại chuyện này nhất.

Triệu Hi cười, người của cục tình báo toàn quyền thuộc nàng xử lý, hơi giống với Cẩm Y Vệ, có điều người được chọn đến từ viện phúc lợi, cô nhi viện ngoại trừ những cô nhi mất người thân thì cũng có đủ loại hạng người, những người này đều là những người thông minh đến giật mình, lại là những người rất trung thành đối với tiên nhân.

Ngoài Hạ Tam Nhi ra, còn có những người khác cũng cùng gia nhập, tạm nhận định số lượng là 50 người, có điều bọn họ cũng không biết đối phương nhận nhiệm vụ gì, sau khi xác định xong sẽ tiến hành một đợt huấn luyện ngắn hạn, sau đó từng người sẽ nhận nhiệm vụ từ Thục địa đi ra ngoài.

Vốn dĩ Hạ Tam Nhi là người Bắc Cảnh, bởi vì khi còn bé theo cha mẹ chạy về phía nam nên mới đến quận Đào Nguyên làm ăn xin, cho nên dứt khoát dự định ngụy trang thành thương nhân đi buôn bán ở kinh thành Bắc Địa, dù sao nơi đó cũng không yên bình, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ bị Hung Nô đánh tới.

Những người còn lại có người đi Kinh Châu, có người đi Giang Nam, còn có người đến vùng duyên hải Giao Châu.

Hạ Tam Nhi cũng không biết tiên nhân vì sao lại chọn trúng hắn trong nhiều người như vậy, trong viện nhiều người ưu tú như vậy.

Chỉ là nghe sư phụ huấn luyện hắn nói, nhìn như là tùy ý gọi tới nhưng thực ra mỗi người đều là được tỉ mỉ chọn ra, yêu cầu về bối cảnh của bọn họ cực kỳ cao, thông tin tổ tiên 18 đời bọn họ đều có, không nói xuất thân như thế nào nhưng ít nhất phải là người có lý lịch trong sạch.

Nhiệm vụ của mỗi người trong cục tình báo không giống nhau, nên tất cả bọn họ đều không biết, Hạ Tam Nhi sau tết âm lịch rời đi, trước khi đi còn cùng nhau ăn một chén sủi cảo nóng hổi, bên trong là nhân thịt heo rau hẹ mà Hạ Tam Nhi thích nhất.

"Tiên nhân đã cho hạ nhân có thể được ăn sủi cảo nóng mỗi ngày trong mùa đông lạnh giá, nên chúng ta tất nhiên cũng được hưởng phúc khí đó." Hạ Tam Nhi đem một chén sủi cảo đầy ăn hết, thổi thổi bát canh hành hoa một ngụm uống hết, quay về phía sư phụ đưa tiễn hắn nói.

Hạ Tam Nhi cười nói: "Bảo Thập Ngũ chăm chỉ học tập, mấy ngày nữa Tam Nhi ca về viện thăm hắn."

Thập Ngũ là hài đồng thân cận nhất với hắn trong viện phúc lợi, tuổi tác cũng chỉ có bảy tám tuổi mà thôi, còn rất nhỏ.

Sư phụ vỗ võ bả vai hắn gật đầu, ngày hôm sau tiễn hắn rời đi.

Hạ Tam Nhi nếu muốn cải trang thành thương nhân, tất nhiên sẽ phải đi cùng thương đội, hơn một năm qua hắn đã được sư phụ huấn luyện dạy cưỡi ngựa, vì thế cưỡi ngựa đối với hắn mà nói cũng không khó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/159.html.]

Thương nhân kia cũng chỉ biết Hạ công tử này là do cấp trên phái vào, đối với hắn có chút chiếu cố, liếc mắt nhìn lồng chim phía sau cười nói: "Tiểu Hạ, ngươi đi ra ngoài còn mang theo bồ câu sao?"

Hạ Tam Nhi cười rộ lên, rất nhanh hướng thương nhân kia nói: "Cũng không có gì, do nhà bọn ta nuôi gia cầm thôi."

Đây là những con bồ câu đưa tin do phụ nhân Vương Tuyết Cầm sai người nuôi dưỡng, lợi dụng bản năng của chim bồ câu để nhờ chúng truyền tin tức.

Để tránh việc thợ săn đem những con chim này b.ắ.n c.h.ế.t mà lộ tin tức, rồi lại rơi vào tay kẻ khác, nên tạm thời sẽ viết bằng cách ghép âm.

Nếu sử dụng cách ghép âm phổ biến ở Thục địa, khó có thể đảm bảo sau này tin sẽ không truyền ra bên ngoài, cho nên về sau có thể dùng loại chữ khác để tiến hành truyền tin.

Hai người cười cười nói nói, đột nhiên Hạ Tam Nhi bỗng nắm chặt dây thừng trong tay, ngựa dưới thân đột nhiên giơ vó phát ra từng tiếng kêu dài, giống như bị hoảng sợ.

Thương nhân kia quay qua nhìn, mắng: "Những học sinh này các ngươi làm cái gì vậy, bày trò gì ở trên đường vậy, ngươi có tin hay không ta tố cáo đến nha môn?"

Lúc này mới qua giao thừa chưa được mấy ngày, còn đang trong tháng giêng, bọn họ đã thiếu chút nữa từ trên ngựa rơi xuống thật sự là xui xẻo.

Cách đó không xa có một cỗ xe ngựa hình dáng kỳ quái... À không, là xe chứ không phải ngựa, phía trước chỗ bố trí ngựa đặt một cục sắt bài khí.

Đoán chừng là tiếng cục sắt xả khí kia phát ra đã dọa ngựa của bọn họ sợ hãi, nên mới xém làm bọn ngã xuống ngựa.

Hiện giờ địa vị thương nhân của bọn họ ở Thục địa cũng không thấp lắm, hài đồng các nhà đều có cơ hội nhập học và làm quan, trong đó có không ít hài tử muốn làm thương nhân, cho nên trước đó tuy bọn họ phải khom lưng cúi đầu, nhưng hiện giờ đã tốt lên rất nhiều.

Chỉ cần bản thân có lý thì cũng không phải sợ đám con cháu thế gia này.

Những thư sinh kia tự biết đuối lý, liên tục xin lỗi, còn nhường cho thương đội bọn họ đi trước.

Trước kia bọn họ cũng khinh thường thương nhân, nhưng sau mấy ngày nhập học được dự thính qua khóa học của khoa kinh tế, bọn họ vô cùng ngạc nhiên, hóa ra thương nhân lại mang đến nhiều lợi ích đến như vậy, còn có mấy cái gì mà chiến tranh kinh tế, nhẫn nại mới có thể thành công.

Hơn nữa những chiếc áo ấm áp trên người họ, cũng đều do mấy thương nhân kia đi trao đổi với bộ tộc Khương nhân mới có, cho nên bọn họ đối với thương nhân bây giờ cũng lễ độ không ít.

Sau khi đoàn thương nhân đi rồi, sự chú ý của những thư sinh này lại một lần nữa trở về trên xe hơi thí nghiệm của bọn họ.

Bọn họ là một tổ thí nghiệm, cả tổ tổng cộng có mười người, người hướng dẫn họ là lão sư Trịnh, tổ của bọn họ nam nữ đều có, quan trọng nhất là hầu hết đều rất có tiền, giao thừa chỉ vừa mới qua mấy ngày, nên trong tay bọn họ đều có không ít tiền mừng tuổi.

Máy móc ngày đó của lão sư Trịnh chỉ là một vật thí nghiệm nho nhỏ, mà bọn họ thì lại muốn thử đổi thành một chiếc xe lớn có thể chạy trên mặt đất.

Vốn những thí nghiệm này sẽ được tiến hành ở bãi đất trống trong học đường, nhưng hôm nay đang là tháng giêng nên học đường không có mở, bọn họ đành phải hẹn nhau ra thí nghiệm ở ngoài đường, vì thế mới đụng phải thương đội.

Loading...