Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 161
Cập nhật lúc: 2025-02-18 14:43:01
Lượt xem: 15
Thư là do Trương Thọ đi tiêu diệt thổ phỉ viết, hiện giờ hắn cũng biết không ít chữ, bởi vì tin tức do bồ câu mang về đều phải viết rất ngắn gọn, cho nên hắn viết rất ít chữ, phần lớn đều là tin đã tiêu diệt được đám thổ phi, với lại sau khi bọn họ vào thâm sơn Vân Châu thì có không ít binh sĩ bị sinh bệnh vì nhiễm phải khí lạ, cũng may sau khi có thuốc trị liệu thì cũng đã khỏi hẳn.
Trái tim treo lơ lửng của đám người Triệu Hi cuối cùng cũng hạ xuống, chuyến đi này Triệu Húc và Tiêu Thính Vân đều không đi, cũng không biết đám người Trương Thọ có thể làm được hay không, cũng may đều thuận lợi, cộng thêm châu mục ở Vân Châu cũng rất phối hợp, Triệu Hi lại bắt đầu suy nghĩ xem nên vận chuyển cao su từ Vân Châu về kiểu gì.
Lúc này một con bồ câu đưa tin từ trên trời bay xuống, đậu ở trên ngón tay của chuyên gia, người phụ trách kia nhìn một chút rồi có chút kinh ngạc mà lẩm bẩm: "Bồ câu số 21 này là đưa tin từ phía Bắc về?"
Người phụ trách vội vàng lấy tờ giấy từ trên chân bồ câu xuống, bước nhanh đưa tới chỗ tiên nhân.
Triệu Hi mở tờ giấy ra, nhìn một chuỗi âm điệu phía trên, nàng chợt mở to mắt, nhìn về phía mọi người trong phòng làm việc nặng ne nói: "Hoàng đế triều Thiên Khải triều chính thức hạ lệnh dời kinh đô về phía Nam."
Từ năm ngoái Hung Nô xuôi nam công chiếm vài tòa thành quan trọng ở phía bắc triều Thiên Khải, sau khi áp thẳng tới kinh thành, việc dời về phía nam chính là vấn đề được triều đình Thiên Khải bàn luận rộng rãi, vô số quan viên lén lút mua đất đai ở vùng giàu có đông đúc ở phía nam, tháng giêng năm nay Hoàng đế rốt cục đã chính thức hạ lệnh dời về phía nam.
"Triều đình Thiên Khải có tầm nhìn xa trông rộng, thành Đông Khê ở Giang Nam có hệ thống hành chính hoàn chỉnh, dời quốc về phía nam đều là chuyện nằm trong dự liệu." Trần Hành cười lắc đầu nói.
Thật sự cho rằng vượt qua sông lớn dời về nam là bình an vô sự sao? Tất nhiên là không.
Đào Tư Lễ suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đa số quân Hung Nô là kỵ binh phương bắc, không quen với khí hậu phương nam, lại khó công phá kênh rạch Giang Nam, nếu muốn xuất binh cũng phải đợi tới mùa thu năm nay hoặc sang năm."
Bên ngoài có Hung Nô bên trong có nông dân khởi nghĩa, các nơi hỗn loạn, triều Thiên Khải có thể chống cự được bao lâu cũng khó mà nói chắc được.
Thần sắc Triệu Hi ngưng trọng, nói: "Chúng ta cũng phải nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng đi.
Tất cả mọi người đều hiểu đạo lý môi hở răng lạnh, tranh bá thiên hạ cần binh cần lương, thiếu một thứ cũng không được.
Thánh thượng ban bố một đạo thánh chỉ, vô số quan viên kiểm kê gia sản suốt đêm , mang theo gia tộc cùng hoàng thân tông thất chen chúc đi thuyên thuận lợi di dời về phía nam.
Mà dân chúng bình thường thì rất hiếm có nhà đủ tiền để có thể ngồi thuyền, dưới sự kinh hoàng cả nhà chỉ có thể đi bộ xuôi nam, trong mùa đông giá lạnh, thi cốt la liệt bên đường, trong lúc nhất thời khắp nơi đều là tiếng kêu rên.
Đường Giang Nam xa xăm, liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối.
"Cha mẹ, chúng ta thật sự phải tới Giang Nam sao?" Thanh niên lưng đeo bọc quần áo nghẹn ngào,Chúng ta vứt bỏ mấy chục mẫu ruộng đất, bây giờ có gì khác gì với lưu dân?"
Mấy chục mẫu ruộng đất kia là do tổ tông bọn họ truyền lại, vì mạng sống từ bỏ như vậy.
"Nếu không bỏ, Hung Nô công tiến vào chúng ta đều phải chết! Thánh Thượng đều đi rồi.
chúng ta khăng khăng giữ lại liệu có mệnh để dùng?"
Nhưng nhi tử lại nói đúng một câu, Giang Nam đường xa làm sao có thể chịu đựng đi tới đó?
"Nếu không chúng ta tới Thục địa đi? Lộ trình không xa như vậy." Lão cha suy nghĩ rồi nói.
Hoàng đế chạy về phía Giang Nam cũng không có nghĩa rằng dân chúng bọn họ cũng nhất định phải tới Giang Nam, chỉ cần chạy trốn tới phía nam, cầu một nơi để sống an ổn là được, bốn phía Thục địa này đều là núi lớn, bên trong lại hoang dã ngàn dặm, ngoại trừ việc Thục địa có hơi nhiều nam nhân, lương thực kinh tế cũng không bằng Giang Nam, nhưng cũng là một lựa chọn không tệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/161.html.]
Tới Thục địa trải qua cuộc sống khổ cực, hay là mất mạng ở nửa đường, lão cha này quyết đoán chọn cái trước, đi chệch hướng so với đại đội, mang theo gia đình chạy trốn về Thục địa.
"Thuyền, oa, gia gia, thuyền thật lớn nha" Tôn tử mệt mỏi không chịu nổi bỗng nhiên trở nên phấn khích, chỉ vào thuyền lớn đứng ở bờ sông xa xa kêu lên.
Rất nhiều dân chúng cũng lựa chọn bỏ qua Giang Nam để chạy tới Thục địa, nhìn thấy thuyền lớn tựa như quái vật ở cạnh bờ sông thì sinh lòng kính sợ.
Chắc hẳn là thuyền của quan quân?
Quận Dương Lạc là một quận nhỏ ở Kinh Châu, gần Thục địa.
Trước đó vài ngày châu mục Kinh Châu xưng đế bị quan quân triều đình phái tới đánh phế, lại gặp tình huống triều đình cuống quýt dời về phía nam, trong lúc nhất thời nơi này lại không có người quản lý, lúc này thuyền lớn của bọn họ mới dừng ở bờ sông.
"Chư vị chuẩn bị tiến nhập Thục địa sao?" Phía trên có quan quân xuống hỏi, vẻ mặt hiền lành.
Nhóm dân chúng sửng sốt, lần đầu tiên gặp được quan quân hiền lành như vậy.
Bọn họ nghe được câu hỏi kia, trong lòng lại có chút khẩn trương, chẳng lẽ châu mục của Thục địa không cho bọn họ vào?
"Có giấy thân phận không? Có chứng nhận tiêm đậu mùa không?"
Dân chúng bị hỏi thì có chút mờ mịt, lại liên tục gật đầu, giấy thân phận tất nhiên là có, về phần tiêm đậu mùa thì tuyệt đại đa số đều đã tiêm chủng, nghe nói phương pháp này là do một vị công công bên cạnh thánh thượng mang tớ, hiệu quả thật sự tốt.
Quan quân xếp hàng kiểm tra: "Lên thuyền đi."
Dân chúng: "?"
Ngồi thuyền vào Thục địa? Dân chúng cả kinh đến mức cằm cũng sắp rớt, những người dân chân đất như bọn họ còn có thể ngồi thuyền?
Cho đến khi cả đám ngồi lên thuyền rồi vẫn đều ngây người, không phải chỉ có những đại lão gia mới có thể ngồi thuyền sao?
"Thuyền thật tốt, thật nhanh nha." Một hài đồng đứng trên thuyền nhìn dòng sông bên ngoài.
"Chờ máy hơi nước của các giáo sư được lắp đặt vào thuyền con nhanh hơn nữa." Bên cạnh có tướng sĩ cười nói.
Tuy không biết rõ máy hơi nước là cái gì, chỉ là nhìn cách ăn mặc của những tướng sĩ kia, mơ hồ cảm thấy Thục địa hình như cũng không cần cỗi như trong tưởng tượng...
Triệu Hi nhận được tin tức, không ít dân chúng Bắc Địa chạy về phía nam lại không chọn Giang Nam mà tới Thục địa, nàng cũng không kinh ngạc.
Thục địa vốn thiếu sức lao động, hiện giờ Vân Châu đã dần dần được khống chế trong tay, thứ nàng cần chính là nhân khẩu, có một số dân chúng còn có thể dời vào Vân Châu, tiến hành giao lưu văn hóa.
Vân Châu có vị trí địa lý đặc thù, mặc dù triều đình sắp xếp châu mục tới nơi đây nhưng thế lực quản lý thực tế lại là các bộ tộc, châu mục Vân Châu là người có tâm tư linh hoạt, vừa thấy châu mục Thục địa phái người "tiêu diệt phỉ" phối hợp, viết cho Triệu Hi vài phong thư, lời nói khẩn thiết.
Châu mục Vân Châu biết hiện tại thiên hạ đại loạn, không ít nơi hình thành thế lực riêng, hắn thân là châu mục Vân Châu dù có tâm cũng vô lực, người quản lý Vân Châu chân chính là thủ lĩnh của một bộ tộc, mà Thục địa nếu đã muốn mưu đồ thiên hạ tất phải ổn định hậu phương như Vân Châu này, hắn dứt khoát đầu hàng cho xong.